Thời Khanh Lạc cười hì hì nói: “Cũng có thể giúp ông ta tìm cái cớ, sắp xếp ngoại thất mới vào cửa.”
Rốt cuộc là hôm nay Cát Xuân Như hùng hổ chạy tới muốn đưa Đào Liễu đi.
Nếu Cát Xuân Như không tự cho mình là thông minh, giấu Tiêu Nguyên Thạch tự mình chạy đến đây, phải nhà họ Tiêu phát uy, cũng sẽ không bị vạch trần tất cả những chuyện này.
Theo tính tình gia trưởng của Tiêu Nguyên Thạch, nhất định sẽ giận chó đánh mèo với Cát Xuân Như.
Phía dưới sân.
Lão thái thái muốn đ.â.m tường, lập tức bị hai người con dâu “kịp thời” kéo lại.
Ngô thị ôm eo lão thái thái khóc lóc nói: “Nương, nếu người đi, chúng ta phải làm sao?”
Sau khi Vương thị kéo lão thái thái, lập tức quay đầu nhìn Cát Xuân Như chửi ầm lên: “Ngươi chính là tiện nhân bất hiếu, có phải muốn ép c.h.ế.t nương, ngươi mới vui vẻ không.”
“Ở phủ tướng quân thì bất kính với nương, lầm trước còn thiếu chút nữa là ép nương thắt cổ, hiện tại lại ép nương đ.â.m đầu chết, ngươi vẫn là người sao?”
Những người vây xem nghe được lời này, đều sôi nổi mắng.
“Tức phụ này cũng quá kỳ cục.”
“Chậc chậc, không muốn cho tướng quân nạp thiếp, còn cắt đứt con nối dõi của tướng quân, còn muốn bức tử mẹ chồng, đúng là ngoan độc.”
“Khó trách lại trẻ như vậy, hoá ra không phải chính thê.”
“Chính mình cũng là ngoại thất, vậy mà còn không biết xấu hổ muốn đưa ngoại thất đi, đúng là mặt mũi lớn.”
“Mấu chốt là không những bất hiếu, ngay cả hài tử cũng không sinh được, còn không muốn cho trượng phu nạp thiếp sinh con, đây không phải là muốn trượng phu tuyệt hậu sao?”
“Không nghe thấy sao, tướng quân cũng có nhi tử nhi nữ, nhưng mà bị nàng ta bắt đoạn tuyệt quan hệ sao.”
“Lão thái thái đúng là xui xẻo, thế nhưng lại rước vào loại con dâu như vậy.”
Tiếp theo đó, có không ít người khuyên bảo lão thái thái.
“Lão thái thái, nàng ta muốn ép c.h.ế.t bà, bà không nên thoả mãn nàng ta.”
“ Đúng vậy, lão thái thái ngài đều là vì nhi tử mình, ngài không sai.”
“Lão thái thái ngài phải suy nghĩ cho kỹ, loại con dâu như này nhất định phải hưu.”
“Lão thái thái…”
Cát Xuân Như nghe thấy những lời này, tức giận đến sắc mặt trắng bệch, lung lay như sắp đổ.
Lão thái bà c.h.ế.t tiệt này vậy mà lại đổi trắng thay đen.
Nếu muốn c.h.ế.t như vậy, tại sao không tìm nơi vắng vẻ c.h.ế.t đi.
Hôm nay nàng ta ra cửa chắc chắn không xem ngày.
Lúc này nàng ta cực kì hối hận, hẳn là phải chờ sau khi đám người này đi Bắc Cương, nàng ta mới điđi thu thập Đào Liễu.
Nàng ta không biết nói gì, nước mắt trào ra: “Các người, các người khinh người quá đáng.”
Bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng chó sủa.
Vốn dĩ Đào Liễu đang xem trò hay, nghe được tiếng chó sủa, đôi mắt hơi lóe sáng.
Nàng ta biết Tiêu Nguyên Thạch tới, đây luôn là ám hiệu giữa nàng ta và người bên kia.
Vì thế lập tức ngước đôi mắt sưng húp nhìn Cát Xuân Như nói: “Ta cùng tướng quân trong sạch, phu nhân muốn vũ nhục thì vũ nhục ta đi, không cần vũ nhục thanh danh của tướng quân.”
“Để chứng minh ta cùng tướng quân trong sạch, ta cũng không sống nữa, như phu nhân muốn.”
Nói xong, Đào Liễu cũng chạy tới chỗ tường đá.
Tất nhiên đám người lão thái thái phải ra ngăn cản, nếu người này chết, làm sao có thể đấu với ả độc phụ kia được.
Vì thế vội vàng ngăn cản.
Đào Liễu thấy có một đôi giày đen quen thuộc bước vào, tuy rằng xung quanh có ba người lôi kéo, nhưng vẫn cố ý đ.â.m đầu vào tường.
Nhưng lúc đ.â.m nàng ta đã giảm sức lực, cho nên đ.â.m không chết.
“Phanh.” Âm thanh đầu đụng vào tường vang lên.
Tất cả mọi người đều hoảng sợ.
Vốn dĩ còn tưởng người này giả bộ, không nghĩ tới lại là làm thật.
“Phu nhân tướng quân ép c.h.ế.t người rồi” Không biết là ai ở phía sau hô to một tiếng.
Sau đó cũng có người hô theo.
Tiêu Nguyên Thạch vừa bước vào cửa viện, vừa lúc nghe được lời Liễu Như nói, sau đó tận mắt nhìn thấy nàng ta đ.â.m đầu vào tường.
Từ góc độ của ông ta, Liễu Như thật sự là muốn đ.â.m đầu tự tử, nếu không đám người lão thái thái lôi kéo, hoàn toàn có thể dừng lại.
Tiếp theo lại nghe được tiếng hét ngoài cửa, nháy mắt Tiêu Nguyên Thạch đen mặt lại.
Ba người Tiêu lão thái cũng bị doạ sợ, nhìn thấy người nhắm mắt, Ngô thị vội vàng duỗi tay thăm dò hơi thở.
Ngô thị nói: “Còn sống, chỉ là bất tỉnh, vẫn còn thở.”
Tiêu Nguyên Thạch nghe được những lời này, cũng nhẹ nhàng thở ra.
Vừa rồi nhìn thấy Liễu Như vì bảo đảm sự trong sạch mà muốn đ.â.m tường, lòng ông ta cũng có chút thắt lại.
Thật không ngờ nữ tử mềm mại như nước này, vì giữ gìn sự trong sạch cho ông ta và mình, lại cương quyết như vậy.
Đột nhiên thấy một nữ tử dùng cái c.h.ế.t để giữ gìn trong sạch cho mình, ông ta không nhịn được cảm thấy cảm động.
Ông ta không biết, đây là do con dâu tốt của ông ta, nhằm vào tính tình của ông ta, mà dạy cho Đào Liễu rất nhiều thủ đoạn, nếu biết chắc chắn sẽ tức giận đến hộc máu.