Gã thật sự không muốn nhìn thấy Lương Vũ Lâm, gã và tên khốn này không thể cùng một bầu không khí.
Từ nhỏ đến lớn bị tên này hãm hại không ít lần, thấy đối phương là phiền lòng.
Lương Vũ Lâm cười khẽ: "Tất nhiên là nhớ hoàng huynh rồi."
Ông cười vô hại nói: "Đặc biệt là lúc ta vừa đến Hoàng huynh lại tặng lễ vật lớn như vậy, sao ta có thể không đích thân đến cảm tạ ngươi chứ."
Chủ yếu là sợ con trai con dâu tương lai bị Lương Vũ Thuân khi dễ.
Mặc dù biết hai người cũng không hiền lành, nhưng từ khi tình cảm ông thay đổi, không tự chủ được mà muốn che chở một chút.
Ai ruột cuộc đã biết được sự lo lắng nát lòng của cha già mà Hoàng huynh nói. Nếu Tiêu Hàn Tranh và Thời Khanh Lạc biết trong lòng vị nàng nghĩ gì, nhất định sẽ cạn lợi, thật đúng là nhập vai quá sâu....
Lương Vũ Thuân: "..." Đại khái không cần phải cố ý đến cảm ơn đâu.
Nhìn nụ cười vô hại của Lương Vũ Lâm, gã càng tức giận.
Người này chính là như vậy, dù năm đó gã được cưng chiều rất nhiều, nhưng tên khốn này thường xuyên làm ra bộ dạng vô hại vô tội hại gã, làm cho gã bị phụ hoàng trừng phạt.
Mặc dù trừng phạt không nặng, nhưng có tính khuất nhục cực mạnh.
Gã vẫn luôn tìm cơ hội báo thù, nhưng lại tìm không được.
Trước kia mới hạ quyết tâm thật lớn, g.i.ế.c c.h.ế.t đệ đệ đáng ghét này.
Đáng tiếc để cho tên khốn này thoát một kiếp, thật là may mắn.
Gã cố ý làm bộ không biết: "Ta không biết ngươi đang nói gì, ta chưa bao giờ tặng quà lớn cho ngươi."
Tất nhiên không thể thừa nhận được.
Lương Vũ Lâm cười ra tiếng: "Hoàng huynh vẫn như cũ, rõ ràng mình làm mà không thừa nhận, trước kia cũng không thiếu bị phụ hoàng trừng phạt."
Ông lại nói: "Ta thật nhớ nhung những năm tháng còn trẻ đầy tình cảm của huynh đê chúng ta."
Lương Vũ Thuân: "..." Tình cảm huynh đệ cái rắm á, gã chán ghét đến mức nổi da gà rồi.
Hơn nữa Lương Vũ Lâm còn không biết xấu hổ nhắc đến chuyện này, những lần trừng phạt kia chính là do tên khốn này hại...
Đột nhiên hối hận đã đến huyện nha, hôm nay ra cửa hẳn nên nhìn hoàng lịch một chút.
Thấy Nghệ vương xoay Cẩm vương đi lòng vòng, Tiêu Hàn Tranh cũng không chủ động mở miệng hỏi đối phương muốn làm gì.
Cùng Thời Khanh Lạc ngồi một bên nghe hai người nói chuyện.
Cũng vì vậy Lương Vũ Thuân càng thêm ghét đứa đệ đệ Lương Vũ Lâm này.
Vốn dĩ gã muốn đến tìm hai người Tiêu Hàn Tranh, sau đó chờ đối phương hỏi trước, gã tới có chuyện gì không.
Gã có thể thuận lợi nói chuyện ra.
Ai biết Lương Vũ Lâm quấy nhiễu như vậy, đều bị làm rối loạn.
Thấy Lương Vũ Lâm còn muốn kéo mình nói chuyện, gã lập tức nhìn về phía Thời Khanh Lạc.
"Phúc Bảo quận chúa, bổn vương nghe nói ngươi mang về không ít khoai tây?"
Thời Khanh Lạc vừa nghe đã biết, hôm nay Cẩm vương đến là muốn khoai tây.
Nàng gật đầu: "Vâng, mang theo mấy trăm cân trở về."
"Tướng công ta đã thăm dò mấy thôn, sau đó để cho thôn dẫn nhận giống về gieo trồng."
"Chờ sang năm thu hoạch khoai tây, cũng giữ lại làm giống, như vậy chưa đến mấy năm, dân chúng Bắc Cương có thể ăn được khoai tây rồi."
Nàng nói ra lời này, cũng chặn lại lời muốn khoai tây của Cẩm vương.
Quả nhiên sắc mặt của Cẩm vương có chút mất tự nhiên.
Gã vừa định nói, để cho Thời Khanh Lạc đưa một nửa khoai tây cho gã mang về Bắc Thành.
Ai biết nàng đã nói phân phối xong hết rồi, chuyện này làm cho gã ngại mở miệng đòi.
Chủ yếu là Lương Vũ Lâm ở đây, gã cũng ngại dùng uy h.i.ế.p và lợi ích dụ dỗ.
Gã miễn cưỡng cười nói: "Sắp xếp như vậy rất tốt."
Lại nói tiếp: "Chờ sang năm thu hoạch khoai tây, các ngươi cũng cho bổn vương một chút giống, ta sắp xếp người đi đến những huyện thành phù hợp ở Bắc Thành trồng khoai tây."
Thời Khanh Lạc gật đầu cười nói: "Không thành vấn đề."
Nàng hỏi: "Vương gia còn có chuyện gì nữa không? Nếu không có ta đi ra ngoài trước, hôm nay còn phải đến mấy thôn xem tình huống nuôi ong nữa."
Vốn dĩ Lương Vũ Thuân muốn nói chuyện với phu thê Thời Khanh Lạc nhiều một chút, đại khái ý chính là vì bọn họ cuối cùng gã đã hưu thê cách chức đích nữ.
Nhưng thật sự không muốn tiếp tục ngồi với Lương Vũ Lâm nữa, Thời Khanh Lạc cũng sẽ không nghĩ giống với gã nghĩ.
Gã chỉ có thể nén giận nói: "Không có chuyện gì, ngươi đi đi."
Vì vậy Thời Khanh Lạc rời đi trước.
Lương Vũ Thuân cũng hỏi đại khái tình huống của huyện thành với Tiêu Hàn Tranh, sau đó cáo từ.
Lương Vũ Lâm cười nói: "Nếu không hoàng huynh ở lại cùng nhau dùng ngọ thiện? Huynh đệ chúng ta uống mấy ly, đệ đệ cảm ơn ngươi."
Lương Vũ Thuân: "..." Gã sợ trong rượu có độc.
Gã lập tức từ chối: "Bổn vương còn có chuyện phải về Bắc thành, lần này thôi đi, sau này có cơ hội lại uống."
Thật sự không muốn nhìn thấy đệ đệ này nữa.
Hơn nữa trước đó Lương Vũ Lâm thiếu chút nữa c.h.ế.t trong tay tử sĩ do gã phái đến, lấy sự hiểu biết của gã đối với người này, lòng còn nhỏ mũi kim, không thể nào bỏ qua như vậy.
Nơi này còn là địa bàn của Tiêu Hàn Tranh, Lương Vũ Lâm cũng đến một đoạn thời gian, nếu muốn bày kế hại gã còn dễ hơn ở Bắc Thành nhiều.
Cho nên vì an toàn, gã vẫn nên rời đi.
Chờ tên khốn này đi biên cương xây xưởng đồ hộp, gã lại nghĩ cách gặp phu thê Thời Khanh Lạc.
Cho nên kế hoạch về Bắc Thành, bị buộc phải thực hiện sớm.
Lương Vũ Lâm đã tính toán xong rồi, ông không ngừng châm chọc Lương Vũ Thuân, người này không muốn gặp mình, cũng sợ mình ra tay trả thù, cho nên nhất định sẽ trở về Bắc Thành trước thời hạn.
Ông muốn chính là cái này.
Ông làm bộ thất vọng nói: "Hoàng huynh đi gấp như vậy làm gì? Ta thật sự rất muốn uống mấy ly với hoàng huynh."
"Lúc trước ở kinh thành, chúng ta vẫn chưa từng uống rượu với nhau."
Lương Vũ Thuân cười ha hả trong lòng, quan hệ của bọn họ không tốt đến mức ngồi chung một chỗ uống rượu.
"Ta đã hưu Vương phi trở về nhà mẹ đẻ, cho nên phải trở về xử lý."
Gã nói với Tiêu Hàn Tranh: "Chuyện sửa đường, bổn vương sẽ quan tâm, để cho Nguyễn thị và nhà mẹ của nàng ta sớm góp tiền, đến lúc đó bổn vương sẽ phái người đưa đến, cho cho thế tử phụ trách sửa đường."
Lần này gã muốn để cho người mình truyền ra lấy danh tiếng.
Gã đại nghĩa diệt thân, chẳng những phế Vương phi, còn trừng phạt đối phương và nhà mẹ đưa bạc ra sửa đường đến kinh thành, để cho thế tử phụ trách chuyện sửa đường này.
Như vậy cũng có có thể tạo thuận lợi cho người Bắc Cương.
Còn có thể lấy được hảo cảm của thương nhân các nước như Tây Vưc.
Tiêu Hàn Tranh đoán được ý định của Cẩm vương, hắn cười ôm quyền nói: "Đa tạ vương gia!"