Mục lục
Xuyên Không Ta Trở Thành Sủng Thê Của Quyền Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiêu mẫu gật đầu, “Không có việc gì, con cứ từ từ đến.”

Trời gần sáng, bọn họ làm xong đậu hủ, Thời Khanh Lạc để cho Tiêu tiểu muội và Nhị Lang đứng ở cửa sân đổi đậu hủ.

Có Tiêu Hàn Tranh ngồi ở trong viện trông coi, nàng cũng yên tâm.

Sau đó đi lên trấn trên với Tiêu mẫu.

Thời Khanh Lạc cõng một cái sọt, đặt bã thuốc đổ ở hậu viện và thuốc chưa uống hết trong hai ngày này bỏ vào bên trong.

Thôn Hạ Khê cũng không xa trấn trên, chỉ cần đi bộ hơn một giờ là đến rồi.

Từ trấn trên đi huyện thành thì khoảng bốn mươi phút.

Hai người trực tiếp đi đến dược đường.

Đây cũng là dược đường duy nhất của trấn trên, khách hàng chủ yếu chính là người trong thôn.

Tiêu mẫu đi vào, đồ đệ của Thạch thầy thuốc liền cười đến tiếp đón.

“Thuốc của mấy ngày trước đã uống hết rồi sao?”

Tiêu mẫu gật đầu, “Uống hết rồi.”

Sau đó đi theo người này đi vào nội đường, Thời Khanh Lạc lập tức thấy một nam tử trung niên hơn bốn mươi tuổi, đang xem bệnh cho người khác.

Trước bọn họ còn có vài người đang xếp hàng, nhìn cách ăn mặc cũng là người trong thôn.

Bắt mạch xong lại đến người tiếp theo.

Thạch thầy thuốc cười khách khí hỏi Tiêu mẫu: “Sau khi lệnh lang tỉnh, mấy ngày gần đây có khó chịu chỗ nào không?”

Nhìn qua Tiêu mẫu có vài phần ưu sầu: “Sau khi tỉnh lại thật ra cũng không có chỗ nào khó chịu cả, chỉ là thân thể rất yếu, rất khó xuống giường đi lại.”

Bà thở dài, “Cũng không biết có thể khỏe lên được hay không.”

Con ngươi của Thạch thầy thuốc lóe lên ánh sáng gì đó, “Hôn mê nhiều ngày như vậy, còn sốt cao không giảm, lúc sau tỉnh lại đã không tệ rồi, thân thể rất yếu ớt là chuyện bình thường.”

“Uống thuốc bổ một đoạn thời gian nữa sẽ không sao.”

Tiêu mẫu thực miễn cưỡng nở nụ cười “Được, vậy cứ uống thuốc thêm một khoảng thời gian đi, còn phiền Thạch thầy thuốc kê thuốc cho ba ngày.”

Mỗi lần bà đều mua thuốc cho ba ngày.

Thạch thầy thuốc gật đầu, đề bút bắt đầu viết phương thuốc, sau đó để đồ đệ đi bốc thuốc.

Thời Khanh Lạc nhìn bộ dạng không đáng tin này, dù là thuốc bổ, cũng có thể tùy tiện uống sao?



Chẳng lẽ không nên trước nhìn, nghe, hỏi, sờ, hiểu được chỗ nào suy yếu, lại đúng bệnh hốt thuốc sao?

Thầy thuốc này không chỉ có vấn đề về nhân phẩm, còn không có trách nhiệm đối với người bệnh của mình nữa.

Vì thế sau khi Thạch thầy thuốc để đồ đệ đi bốc thuốc, Thời Khanh Lạc mở miệng.

“Thạch thầy thuốc, ngươi kê đơn bốc thuốc, không cần bắt mạch cho tướng công của ta sao?”

Thạch thầy thuốc vẫn luôn chú ý Tiêu Hàn Tranh, cho nên biết gần đây đối phương cưới một tức phụ, vậy mà đúng là có thể xung hỷ tỉnh lại.

Ông ta biết rõ thuốc mà mình bỏ vào, chỉ cần lại uống thêm mấy thang, Tiêu Hàn Tranh tuyệt đối không có khả năng tỉnh lại.

Ai biết đột nhiên xuất hiện một biến số Thời Khanh Lạc này.

Cũng bởi vậy, cho nên ông ta cũng không vui khi gặp Thời Khanh Lạc, nụ cười phai nhạt đi rất nhiều, “Ta xem bệnh hơn hai mươi năm, không cần bắt mạch cũng biết kê đơn bốc thuốc như thế nào, đây là ngươi nghi ngờ ta sao?”

“Nếu nói như vậy, các ngươi đi khám cao nhân khác đi.”

Một bộ dạng nếu ngươi đắc tội ta, ta sẽ không kê đơn hốc thuốc cho các ngươi.

Thời Khanh Lạc lại không sợ đắc tội với ông ta, “Ta chỉ tò mò thôi, không bắt mạch đã có thể kê đơn bốc thuốc, có thể đúng bệnh hốt thuốc sao? Có thể xuất hiện bệnh trạng không tốt hay không?”

Thạch thầy thuốc không cho rằng một thôn phụ biết y thuật, ông ta cười lạnh nói: “Phương thuốc mà ta kê, tất nhiên là có thể đúng bệnh hốt thuốc, sao có thể xuất hiện dấu hiệu không tốt được, ta không cần một thôn phụ như ngươi đến chỉ giáo.”

Ông ta nói xong, không vui nhìn Tiêu mẫu nói: “Con dâu này của ngươi thật vô lễ, uống hết thuốc lần này các ngươi cũng đừng tới dược đường này của ta nữa, mời cao nhân khác đi.”

Lần này ông ta kê đơn có chút mạnh, uống xong phần thuốc ba ngày này, thân thể của Tiêu Hàn Tranh cũng hoàn toàn bọ hủy hoại rồi.

Đúng lúc dựa vào chuyện này ông ta có cớ để không xem bệnh bốc thuốc cho Tiêu gia, đến lúc đó dù thầy thuốc khác khám bệnh kê đơn bốc thuốc bổ khác cũng vô dụng.

Một khi qua tay thầy thuốc khác, về sau Tiêu Hàn Tranh thế nào, cũng không liên quan gì đến ông ta.

Lúc này Tiêu mẫu hận không thể lao đến cào mặt tên thầy thuốc này, lại cố gắng nhịn xuống làm bộ lộ ra vẻ khó xử, “Chuyện này!”

Thời Khanh Lạc cười lạnh: “Được nha, lần sau chúng ta sẽ không đến đây nữa.”

Người khác chờ xem bệnh, nghe được lời này đều không khỏi lắc đầu.

Tiểu tức phụ này thật ngốc, vậy mà đắc tội với thầy thuốc, về sau muốn xem bệnh thì làm như thế nào? Cũng không biết nghĩ thế nào nữa.

Đúng lúc này, độ đệ của Thạch thầy thuốc đã bốc xong thuốc, đưa cho Tiêu mẫu.

“Đây là thuốc của các ngươi, mời nhận cho, tổng cộng hai lượng bạc.”

Tiêu mẫu tiếp nhận thuốc, lập tức đưa cho Thời Khanh Lạc, lại làm bộ móc bạc ra, “Sao lại mắc như vậy?”

Thạch thầy thuốc nói: “Ta bỏ thêm râu nhân sâm cùng với một ít thuốc bổ quý giá, cho nên lấy của ngươi hai lượng là nở mặt của Tiêu tú tài đó.”

Ý tứ chính là giá cả này là đã có giảm giá và ưu đãi rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK