Lần đầu Ngô gia chủ thấy có thứ có tiếng nổ lớn như vậy, cũng hơi khiếp sợ, chả trách Thời gia và lão ma ma bị dọa sợ.
Ông ta xua tay: "Được rồi, ngươi ra lui đi.”
Lão ma ma lập tức rời đi.
Giờ phút này hậu viện chỉ còn Ngô gia chủ và Ngô đại thiếu gia.
Ngô gia chủ nói: "Nếu uy lực của thứ đồ này lớn hơn tý nữa thì càng tốt.”
Ngô đại thiếu gia cười nói: "Để người tới nghiên cứu rồi hỏi thử, coi có thể gia tăng uy lực hay không.”
Sau đó nói tiếp: "Nếu có thể chế tạo ra loại có uy lực lớn hơn, vậy khi dâng món đồ này lên trên, Ngô gia chúng ta nhất định sẽ lập công.”
Ngô gia chủ gật đầu,"Không sai, bắt đầu từ hôm này tìm thợ giỏi đến nghiên cứu.”
"Vâng." Ngô đại thiếu gia vâng lời, suy nghĩ một chút lại nói: "Phụ thân, chuyện 600 lượng, chúng ta không thể cứ thế mà cho qua được.”
Nữ nhân kia hại tiểu đệ của gã kết thân bồi táng không thành, sau cùng phải lẻ loi đi xuống kia một mình.
Còn lấy 600 lượng của bọn họ, tiền của Ngô gia bọn họ dễ lấy như vậy sao?
Ngô gia chủ vẫn luôn biết đại nhi tử rất có chủ kiến.
Ông ta hỏi: “Thế bây giờ con muốn làm gì?”
Ngô đại thiếu gia trả lời: “Quan hệ giữa Tiêu Hàn Tranh cùng với đám người nhà cũ Tiêu gia vẫn luôn không tốt.”
“Con nghe nói người Tiêu gia đang muốn bán nhà và ruộng, rồi cả nhà cùng lên kinh thành tìm Uy Viễn đại tướng quân.”
Gã cong môi: “Lấy tính tình gặp lợi quyết không buông của người Tiêu gia, nếu bọn họ biết Tiêu Hàn Tranh cùng Thời Khanh Lạc kiếm được 600 lượng từ trong tay chúng tay, con đảm bảo bọn họ nhất định sẽ làm ồn ào muốn được phần.”
Từ sau khi mua ‘Quả cầu nhỏ màu đen’, gã liền điều tra kỹ thân thế Tiêu Hàn Tranh và Thời Khanh Lạc.
Nếu không phải Tiêu Hàn Tranh là tú tài, rất được các lão sư xem trọng, còn có người phụ thân đã cắt đứt quan hệ là Uy Viễn đại tướng quân. Cộng thêm huyện lệnh họ Mạc có bối cảnh cứ nhìn chằm chằm nhà bọn họ.
Đổi thành trước kia, gã sẽ không cần bỏ bạc đi mua, trực tiếp ngụy trang thành đạo phỉ cướp là được, sau đó g.i.ế.c sạch người, không ai hay biết.
Gã không nghĩ rằng Tiêu Hàn Tranh và Thời Khanh Lạc sẽ chủ động nói ra số tiền 600 lượng bạc đó.
Vậy thì để gã giúp bọn họ làm loa phát thanh truyền ra ngoài.
Đến lúc đó không đơn giản chỉ có nhà cũ Tiêu gia nhớ thương, khả năng cao còn sẽ bị tặc phỉ nhớ thương.
Ngô gia chủ âm hiểm cười tán đồng: “Biện pháp này được đấy.”
Ngô đại thiếu gia gật đầu: “Vâng.”
Trong thôn.
Tiêu Hàn Tranh và Thời Khanh Lạc rời khỏi nhà Tộc trưởng.
Lúc này cũng vừa vặn là thời điểm nông gia đi làm về, gặp người quen còn ân cần hỏi thăm, hỏi bọn hắn đến nhà Tộc trưởng làm gì.
Tiêu Hàn Tranh liền nói chuyện kiếm được 600 lượng ra, giả bộ hào hứng muốn mua một mảnh đất để xây dựng nhà mới.
Những việc này hai người đều đã thương lượng xong rồi, chuyện này sớm muộn cũng có người biết, không bằng bọn họ tự nói trước, cũng đề phòng được Ngô gia loan truyền sai sự thật, thôn dân trong thôn cũng không bàn tán xôn xao.
Thôn dân khác đi ngang qua nghe được cũng khiếp sợ không thôi.
600 lượng, nhiều tiền như vậy.
Tiêu tú tài cưới được một bảo bối vàng về nhà chăng?
Bọn họ thật tò mò không biết vật mà lão đạo trưởng để lại bán được 600 lượng là cái gì? Dù sao cũng là đồ vật của lão thần tiên, có thể không đáng giá sao?
May thay thôn dân thôn Hạ Khê cũng là người chính trực, phần lớn bọn họ đều rất thành thật.
Mà Tiêu Hàn Tranh lại là người có tiền đồ vô hạn, chỉ với thân phận này đã khác biệt với bọn họ rồi.
Đã thế Tiêu Hàn Tranh còn sống rất hoà thuận với bọn họ, không chút ỷ thế h.i.ế.p người nào, mọi người cũng đều có sự tôn kính tự nhiên dành cho hắn, cho nên tuy rằng các thôn dân hâm mộ trong lòng, nhưng cũng không có ghen ghét.
Rất nhanh tin này liền truyền khắp cả thôn.
Khiến mọi người một phen chấn động.