Tiêu Nguyên Thạch không khỏi nhíu mày, thê tử quan tâm quá nhiều đến đệ muội thân nương trong nhà rồi.
Nhưng nhìn thấy khuôn mặt tiểu kiều thê bị đánh sưng, ông ta có chút áy náy.
“Một phần ba, không thể nhiều hơn.”
“Dù gì Nhị hoàng tử cũng đã đáp ứng nạp Xuân Di làm thiếp, nếu cho của hồi môn quá ít, khác nào vứt bỏ mặt mũi phủ tướng quân.”
Ông ta rất có thâm ý nhìn người Tiêu gia, tiếp tục nói: “Ta tốt, thì Đại Lang và Nhị Lang bọn họ mới có thể càng có tiền đồ.”
Lão gia tử đưa ra quyết định, “Được, vậy như đi.”
Nhi tử có thể bắt tay với Nhị hoàng tử, đây là chuyện tốt.
Cũng không thể hoàn toàn đối nghịch với nó, rồi để cho tỷ đệ Cát Xuân Như được lợi.
Người Tiêu gia không lập tức ngả bài, nói thêm sau khi bọn họ đi, nếu trên đường bị chặn g.i.ế.c hoặc bị cướp bóc, thì đó là do hai người Tiêu Nguyên Thạch sai khiến.
Cái này là Thời Khanh Lạc đã dặn dò, muốn bọn họ nói lúc rời đi.
Nếu không Cát Xuân Như chơi xấu gì đó thì sao, bọn họ cảm thấy ý này rất hợp lý.
Sau khi đã nói xong, đám người lão thái thái mới rời đi.
Tiêu Nguyên Thạch lại ôm Cát Xuân Như bảo đảm một phen, nói rằng ông ta tuyệt đối sẽ không chạm vào thiếp.
Nạp thiếp chẳng qua chỉ là giả bộ, lúc này mới có thể trấn an được người.
Khi trở lại phòng của mình, Tiêu Nguyên Thạch chỉ cảm thấy mệt lòng.
Qua hai ngày, ông ta đi đến nha môn, nghe thấy các đồng môn của ông ta đang đồng tình với ông.
Nói ông ta vậy mà lại sợ thê, làm cho ông ta không nhịn được đen mặt lại.
Ông ta sợ thê khi nào? Những người này đang hồ ngôn loạn ngữ.
Sau khi nghe ngóng mới biết được, là thân nương của ông ta chạy ra bên ngoài loan tin với người ta, nói tức phụ của ông ta không thể sinh hài tử, vậy mà còn không đồng ý cho ông ta nạp thiếp, ông ta cũng không dám nạp thiếp.
Sau khi Tiêu Nguyên Thạch nghe xong tức muốn ói máu, ông ta chỉ muốn tống thật nhanh đám người Tiêu gia ra khỏi kinh thành, ông ta thật sự bị hại đến sợ rồi…
Mấy hôm sau, Cát Xuân Như chờ trên mặt tiêu sưng thì vội vã mang muội muội đi dạo tiệm trang sức.
Sau đó nhận được không ít ánh mắt khinh bỉ và đồng tình.
Nàng ta không nhịn được gọi nha hoàn đi hỏi thăm, khi biết được kết quả thiếu chút nữa ngất xỉu.
Lão thái bà c.h.ế.t tiệt kia vậy mà chạy ra bên ngoài nói nàng ta không thể sinh con, quả thực là quá ác độc.
Tâm trạng muốn mua trang sức đã hoàn toàn tan biến, nàng ta kéo muội muội xuống lầu chuẩn bị hồi phủ.
Đột nhiên nghe được cách đó không xa có người thấp giọng nói chuyện.
“Khó trách nghe nói Tiêu tướng quân nuôi ngoại thất, thì ra là vì tướng quân phu nhân không thể sinh con.”
Nghe được lời này, mặt Cát Xuân Như trắng bệch, thân mình mềm nhũn, nếu không phải được Cát Xuân Di đỡ lấy thì nàng ta đã té ngã trên đất rồi.
Hai phụ nhân đang nói chuyện nghe được tiếng động, vừa quay đầu nhìn thấy Cát Xuân Như lập tức cảm thấy xấu hổ.
Hai người ngượng ngùng cười cười, sau đó trực tiếp rời đi.
Cát Xuân Di vẫn luôn cảm thấy Tiêu Nguyên Thạch không phải người như vậy.
Hơn nữa trước phải ổn định tỷ tỷ mới được.
Nàng ta đi đến đỡ Cát Xuân Như ngồi xuống bên cạnh: “Tỷ, bọn họ đều nói bậy, tỷ đừng nghe.”
Lại sai tiểu nhị mang lên một tách trà nóng.
“Gần đây, thời gian tỷ phu muội đến thăm ta càng ít đi, hơn nữa cũng thường xuyên về nhà muộn.”
“Lúc trước, trong lòng ta đã cảm thấy không thích hợp, còn nghĩ là do chàng ấy phải làm nhiều việc nên về muộn, không ngờ lại nuôi ngoại thất bên ngoài.”
Phải biết rằng, có những lúc giác quan thứ sáu của nữ nhân rất chính xác.
Đúng lúc này, tiểu nhị mang tới một ấm trà nóng.
Cát Xuân Như nhận lấy rồi ném xuống đất: “Đúng vậy, ta phải đi tra thử.”
“Bây giờ ta sẽ cho người đi điều tra.”
Nàng ta thật sự vô cùng sợ hãi, Tiêu Nguyên Thạch chỉ có thể là của một mình nàng ta, nàng ta không thể chịu đựng khi có người tới cướp đoạt.
Vì thế lập tức nhanh chóng lôi kéo Cát Xuân Di ra khỏi cửa hàng trang sức.
Cũng bởi vì hành động vừa rồi, nàng ta đã để lại ấn tượng không tốt cho các phu nhân, tiểu thư đang ở đó chọn trang sức.
Bọn họ cũng trở về nói với người nhà, thê tử này của Tiêu tướng quân đúng là không phóng khoáng.
Rất nhanh, Tiêu lão đại và Tiêu đại lang cũng tìm được ba người ở thanh lâu, chuộc bọn họ ra mang về phủ tướng quân.
Cát Xuân Như vừa mới sai người đi điều tra xem có phải Tiêu Nguyên Thạch nuôi ngoại thất bên ngoài hay không, lại nghe nói mấy người lão thái thái đã sắp xếp ba người thiếp cho trượng phu của nàng ta.
Nàng ta nghe được mấy người hầu đi theo lão thái thái báo lại, ba người kia lại được mua từ thanh lâu, tức giận đến nỗi suýt phun máu.
Nàng ta vỗ bàn: “Khinh người quá đáng, thật sự là khinh người quá đáng.”
Nàng ta phân phó nha hoàn bên cạnh: “Các ngươi dẫn người tới, mang mấy nữ nhân không rõ lai lịch đó ném ra ngoài cho ta.”
Đám người lão thái bà c.h.ế.t tiệt kia nhất định là cố ý, cố ý tìm mấy người trong thanh lâu tới đối phó với nàng ta.
Cát Xuân Di lại ngăn cản: “Tỷ, bây giờ trước tiên cứ để bọn họ làm loạn đi, dù sao không đến mười ngày sau bọn họ cũng phải rời đi thôi.”
“Tỷ, bây giờ đuổi người ra ngoài, đám lão thái thái nhất định sẽ tìm cớ để càng làm lớn chuyện.”
Cát Xuân Di tiếp tục nói: “Còn không bằng cứ để bọn họ ở lại, để tỷ phu nhìn xem, cha mẹ mình và đại ca mình tìm loại thiếp nào cho mình, đây còn không phải là đang làm nhục tỷ phu sao.”
Gần đây tỷ tỷ nàng ta ngày càng thiếu kiên nhẫn, xem ra thật sự là bị nhà họ Tiêu chọc tức nhiều rồi.
Nàng ta nheo nheo mắt, mấy người này chắc chắn là bị Thời Khanh Lạc xúi giục.
Hiện tại nàng ta sẽ nhớ kỹ, về sau nhất định phải trả thù cho tỷ tỷ.