Mục lục
Xuyên Không Ta Trở Thành Sủng Thê Của Quyền Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nguyễn phụ lạnh lùng mà nhìn ả: “Ngươi ở đây cũng không biết xấu hổ, còn không biết xấu hổ mà bảo ta từ từ nói chuyện sao.”

“Ngươi thật là làm tốt lắm, rõ ràng là bị Cẩm Vương hưu bỏ trả về nhà mẹ đẻ mà còn không biết xấu hổ nói chỉ là cãi nhau một trận, là mình không vui nên mới về nhà mẹ đẻ.”

“ Hôm nay Cẩm Vương đều đã nói hết cho ta rồi, là hắn phế bỏ vị trí Vương phi của ngươi, hưu bỏ ngươi, không có khả năng sẽ đón ngươi trở về. “

“Chẳng những muốn cầm tiền và đồ trang sức của ngươi ở trong vương phủ đi tu sửa đường mà còn muốn nhà chúng ta gom đủ 30 vạn để nộp đi sửa đường.”

“Ngươi là cái đồ nghiệt nữ, sao ngươi có thể không biết xấu hổ như vậy hả?”

“Đi theo Cẩm Vương còn chưa đủ, vậy mà còn chạy tới huyện Hà Dương tìm Nghệ Vương.”

“Làm sao ta lại có thể sinh ra một đứa con gái không biết xấu hổ như ngươi chứ.”

“Còn ỷ vào thế lực của Cẩm Vương mà muốn đi phóng hỏa thiêu mệnh quan triều đình và Phúc Bảo quận chúa Hoàng Thượng mới vừa sắc phong.”

“Cẩm Vương còn không dám làm chuyện trắng trợn táo bạo như vậy, nhưng nhìn ngươi có thể làm vậy khó trách bị hưu bỏ.”

Nguyễn phụ thật sự không nghĩ tới con gái của mình lại có lá gan lớn như vậy.

Nguyễn mẫu vừa mới bị đánh ngây ngốc vốn dĩ còn muốn bắt đầu la lối khóc lóc, nhưng sau khi nghe xong lời mà Nguyễn phụ nói thì cũng hoảng sợ.

“Ngươi đang nói hươu nói vượn gì vậy, sao có thể?”

“Cẩm Vương sủng ái con gái như vậy, sao có thể sẽ hưu thê.”

Nguyễn phụ hừ lạnh: “Ngươi hỏi con gái tốt này của ngươi một chút xem thì sẽ biết điều ta nói chính là thật hay giả.”

Không đơn thuần chỉ có một mình Nguyễn mẫu không thể tin được, mà tất cả tiểu thiếp cùng con dâu con vợ lẽ ở trong phòng đều khiếp sợ không thôi.

Đồng thời đều nhìn về phía Nguyễn Tùng Linh.

Sắc mặt Nguyễn Tùng Linh thay đổi, trong lòng vô cùng hoảng sợ nhưng trên mặt lại kiên cường nói: “Hưu thê thì hưu thê, ta chẳng lẽ còn sợ không có hắn thì không sống nổi hay sao.”

“Hiện tại hắn quá đáng như vậy thì sau sau này cũng đừng mong tới cầu xin ta trở về.”

Trong khoảng thời gian này ả vẫn luôn suy nghĩ, có lẽ Lương Vũ Thuân là bởi vì chuyện ả chạy đi tìm Nghệ Vương, cho nên lúc này mới tức giận nói muốn hưu thê.

Còn nói cái gì mà cố ý muốn nâng ả lên cao rồi sau đó lại ném ả xuống vũng bùn, ả mới không tin.

Ả ở nhà mẹ đẻ vẫn luôn chờ gã tự mình tới đón mình trở về vương phủ.

Nhưng gã trở về nhiều ngày thế này mà vẫn không hề có động tĩnh gì làm cho ả cũng thật sự rất tức giận.

Bởi vậy nên khi nghe phụ thân nói muốn đi tìm gã nói chuyện thì ả cũng lập tức ngầm đồng ý.

Lại không nghĩ tới Lương Vũ Thuân lại làm thật, gã là thật sự hưu bỏ ả.

Nguyễn phụ tức giận đến bật cười, móc hưu thư trong lòng n.g.ự.c ra tới ném tới trên người ả: “Thân phận của Cẩm Vương như vậy thì loại nữ nhân nào mà không thể có, sẽ hiếm lạ cái loại tiện nhân không biết xấu hổ như ngươi sao.”

Lúc trước kiêu ngạo về đứa con gái này bao nhiêu thì hiện tại ông ta căm hận ả bấy nhiêu.

Cả ngày chính là làm bộ làm tịch còn làm ra hành động lẳng lơ, nếu chung sống thật tốt với Cẩm Vương thì làm sao sẽ giống như bây giờ.

Mấu chốt là chuyện ả bị hưu còn liên lụy tới Nguyễn gia cũng xong đời rồi.

Nguyễn Tùng Linh cầm lấy hưu thư, thấy bên trên quả thật là chữ viết của Lương Vũ Thuân, còn có con dấu của gã.

Ả mềm nhũn ngã xuống trên ghế, thần sắc có chút hoảng hốt: “Sẽ không, hắn sẽ không đối xử với ta như vậy.”

“Gần đây ngươi cho lão tử một chút uyên tĩnh, Cẩm Vương gia hạn cho nhà chúng ta trong vòng mười ngày phải gom đủ 30 vạn lượng bạc để dùng sửa đường, nếu không thì cả nhà sẽ phải lưu đày.”

“Nguyễn gia thật sự là bị đứa con gái bất hiếu như ngươi hại chết.”

Nguyễn Tùng Linh ở nhà mẹ đẻ tác oai tác quái đã thành thói quen, nghe được lời này thì trong nháy mắt cũng mặc kệ.

“Ta hại Nguyễn gia như thế nào? Nếu không có ta thì Nguyễn gia có thể có được như hôm nay sao?”

“Ngươi có thể Bắc Thành làm quan lớn, có thể được người ta tâng bốc sao?”

“Không có ta, người trong nhà có thể được sống khá giả như vậy sao?”

“Đừng có nói giống như các người đều vô tội.”

Nguyễn phụ tức giận đến mức toàn thân phát run, chỉ chỉ vào ả: “Được, ngươi thật làm rất tốt.”

“Từ hôm nay trở đi, tạm thời để cho tức phụ của lão đại tới quản gia, hai mẹ con các ngươi tự suy ngẫm lại đi.”

Nói xong ông ta phất tay áo thở phì phì bỏ đi.



Cẩm Vương là kiểu người như thế nào, ông ta vẫn có thể biết rõ ràng.

Cho thời gian mười ngày, nếu là không gom đủ 30 vạn thì tuyệt đối sẽ thật ném bọn họ đi lưu đày.

Tâm ông ta đang nhỏ máu, nhưng lại không thể không đi làm.

Thu gom toàn bộ tiền bạc trong nhà nhưng cũng chỉ có hai mươi vạn lượng, vì thế ông ta lại vội vàng kiểm kê sản nghiệp, muốn bán sản nghiệp để thu gom thêm mười vạn lượng nữa.

Ở hậu viện, nhóm tiểu thiếp của Nguyễn phụ cùng tức phụ của con vợ lẽ cũng không nghĩ tới Nguyễn Tùng Linh sẽ bị Cẩm Vương hưu bỏ.

Một đám đều đang vui sướng khi người gặp họa.

Cũng không có lại để hai mẹ con nhà đó vào mắt.

Nhưng mà bởi vì sợ Cẩm Vương lại đột nhiên tới đón người hay gì đó, cho nên không có xoay người cãi nhau lại, chỉ là sôi nổi rời khỏi hậu viện.


Tức phụ của thứ trưởng tử cũng nhanh chóng đoạt đi quyền quản gia.

Nguyễn mẫu vừa ôm con gái khóc lóc mà cũng vừa oán giận nữ nhi bình thường quá đáng.

Vì thế không ngừng khuyên bảo, bảo Nguyễn Tùng Linh đi phục tùng chịu thua với Cẩm Vương.

Ngay từ đầu Nguyễn Tùng Linh còn không đồng ý, nhưng phát hiện đãi ngộ ở nhà đã giảm xuống thẳng tắp.

Mỗi ngày ngoại trừ ba bữa cơm cố định trong một ngày thì ả muốn ăn thêm chút cái gì đó cũng đều không có.

Những tiểu thiếp, con vợ lẽ và tức phụ của con vợ lẽ bình thường đều tới tâng bốc ả cũng đều thay đổi sắc mặt.

Những chuyện này làm cho Nguyễn Tùng Linh không thể không chấp nhận hiện thực, chủ động rời nhà mẹ đẻ đi đến vương phủ, chuẩn bị phục tùng nhận sai với Cẩm Vương.

Trên đường lại nghe được không ít bá tánh nói chuyện.

“Các ngươi có nghe nói không? Cẩm Vương đã hưu bỏ Cẩm Vương phi, bên cạnh đó còn Trân quận chúa trước đó cũng bị phế bỏ trở thành dân thường rồi đuổi ra khỏi vương phủ.”

“Hai ngày trước cũng đã nghe nói, đây chính là tin tức được truyền ra từ Cẩm Vương phủ.”

“Vậy thật sự là quá tốt, Lương Minh Mẫn kia lúc trước đều ỷ vào Cẩm Vương phi mà tác oai tác quái, nghe nói trước kia Nguyễn thị cũng hại c.h.ế.t không ít người, hai người này cũng là đáng đời.”

“Nguyễn thị kia còn muốn thiêu c.h.ế.t Phúc Bảo quận chúa mà Hoàng Thượng mới sắc phong, đó chính là tốt đồ đệ của lão thần tiên đã hai lần hiến đang các loại cao sản, vậy mà Nguyễn thị cũng thật dám làm.”

“Còn không phải sao, cho nên mới gặp báo ứng.”

Ở Bắc Thành bất kể là thế gia hay là bá tánh bình thường thì gần đây đều bàn tán về chuyện này.

Hơn nữa đều là một dáng vẻ xem kịch vui, hơn nữa thái độ đều là cảm thấy hai mẹ con này là xứng đáng.

Thực sự thì những gì mà hai người này đã làm trước đều khiến mọi người không chấp nhận được, hơn nữa càng đắc tội với rất nhiều người.

Nguyễn Tùng Linh nghe được những người này đang nghị luận, nếu như đổi thành bình thường thì ả đã sớm cho thị vệ đi đánh c.h.ế.t mấy người miệng tiện đó rồi.

Nhưng từ sau khi trở về, tất cả thị vệ của Cẩm Vương phủ được cử bảo về ả đều đã rời đi, nha hoàn mà Cẩm Vương cho ả cũng đã rời đi luôn rồi.

Hiện tại ả có muốn làm như vậy nữa thì cũng không có biện pháp.

Ả âm thầm nhớ kỹ, còn nghĩ chờ sau khi ả một lần nữa trở lại vị trí Vương phi thì dù thế nào ả cũng phải tìm những người này tính sổ.

Có thể tưởng tượng là tốt đẹp, nhưng chờ tới khi đến Cẩm Vương phủ thì ngay cả cửa còn không thể nào vào được.

Quản gia bình thường cung kính cung kinh với ả giống như là cún, nay cũng hoàn toàn thay đổi thái độ.

Chẳng những không hành lễ và sắc mặt khó coi thì còn châm chọc mỉa mai ả bằng nhiều cách khác nhau.

Lương Vũ Thuân thậm chí còn không ra gặp ả.

Hơn nữa ả còn bắt gặp một số nha hoàn gã sai vặt ra cửa làm việc, còn cho ả một mắt lạnh lùng, cố ý chế nhạo.

Nguyễn Tùng Linh từ sau khi gả cho Cẩm Vương làm sao có thể chịu nổi cảnh ngộ như vậy, tức giận đến mức thiếu chút nữa là hôn mê bất tỉnh.

Hơn nữa còn cảm thấy không mặt mũi, vì thế trở về nhà mẹ đẻ.

Đám người Nguyễn phụ cũng biết đãi ngộ của ả khi đến cửa Cẩm Vương phủ, bởi vậy mà hoàn toàn xác định Cẩm Vương đã thật sự vứt bỏ Nguyễn Tùng Linh.

Đặc biệt là Cẩm Vương còn truyền ra tin tức hưu bỏ Vương phi, xoá tên của Lương Minh Mẫn ở Cẩm Vương phủ.

Nguyễn phụ gần đây chẳng những bị cấp trên chèn ép, mà còn bị những đồng liêu trước kia bị ông ta đè nặng đáp trả, lại còn phải vội vàng bán tháo của cải gia sản để lấy tiền mặt, thật là khổ không nói nổi.

Cũng ghi tạc tất cả những chuyện này trên người Nguyễn Tùng Linh.

Hơn nữa còn để cho trong nhà lại lần nữa giảm bớt chi phí của mấy người Nguyễn Tùng Linh, mặc kệ các nàng lại ầm ĩ như thế nào thì cũng không thèm để ý tới.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK