Chẳng những mẹ con Nguyễn Tùng Linh ngu xuẩn, nha hoàn bên cạnh cũng ngu xuẩn như vậy.
Lương Vũ Thuân hỏi: "Ngươi có chứng cứ gì cho thấy Vương phi bảo ngươi đi phóng hỏa?"
Nha hoàn suy nghĩ một chút, móc ra một con dấu: "Đây là Vương phi cho nô tỳ, nói chỉ cần làm xong chuyện, sẽ để cho nô tỳ cầm con dấu đi tiền trang của Bắc Thành đổi năm nghìn lượng bạc, sau đó để cho nô tỳ dẫn người nhà rời đi Bắc thành."
Chuyện này là bịa đặt, con dấu này cũng là một ngày trước có người lén đưa cho nàng ta.
Nàng ta cũng không nghĩ Tiêu đại nhân lại lợi hại như vậy, ngay cả con dâu tiền trang mà Vương phi bình thường mang theo bên người cũng có thể lấy được.
Cẩm vương thiếu chút nữa bị tức chết, Nguyễn Tùng Linh ngu xuẩn này, cũng quá không có đầu óc rồi.
Dù cho muốn để cho nha hoàn này đi phóng hỏa, xong chuyện thì đưa bạc cũng không sao, nhưng lại có thể đưa con dấu tiền trang thiếp thân cho đối phương đi đổi bạc.
Tiếp đó có người trình con dấu lên, Lương Vũ Thuân nhìn kỹ, đúng là của Vương phi.
Chuyện này cũng làm cho lý do phản bác mà gã nghĩ không có chỗ dùng.
Đang suy nghĩ làm thế nào giảm ảnh hưởng của chuyện này nhỏ lại, Nguyễn Tùng Linh dẫn theo Lương Minh Mẫn đi vào.
Khi thấy Tiêu Hàn Tranh và Thời Khanh Lạc đứng ở trong đại sảnh, hai người còn kinh ngạc một chút.
Sao người lại không chết?
Mới vừa rồi đi tới thấy nhiều dân đen bao vây như vậy, các nàng còn rằng rằng phu thê Tiêu Hàn Tranh đã bị đốt chết, những người này mới chạy đến muốn thuyết pháp gì đó.
Vốn dĩ trong lòng đang cao hứng, Thời Khanh Lạc kia đã c.h.ế.t rồi,
Ai nghĩ tới hai người này chẳng những không chết, còn mạnh khỏe đứng ở chỗ này.
Thời Khanh Lạc thấy bộ dạng này của hai người, nhướng mày nói: "Hai vị thấy phu thê chúng ta thì giật mình, có phải đang suy nghĩ, sao bọn ta còn chưa c.h.ế.t không?"
Lời này quá đột nhiên, Nguyễn Tùng Linh còn chưa kịp nói, Lương Minh Mẫn đã trợn to mắt nhìn nha hoàn quỳ dưới đất: "Đồ vô dụng."
Bởi vì thân vệ Cẩm vương ở chỗ này, cho nên Lương Minh Mẫn không cảm thấy sợ hãi, cũng vô cùng phách lối.
Thời Khanh Lạc lập tức nói: "Không thiêu c.h.ế.t một nhà chúng ta, quả thật đúng là vô dụng."
Lời này chính là xác nhận chuyện Lương Minh Mẫn phái người phóng hỏa, không thành công lúc này mới cảm thấy nha hoàn vô dụng.
“Chẳng qua Huyện chủ, các ngươi không nên cho chúng ta một câu trả lời sao?"
Lương Minh Mẫn cười nhạt: "Cho các ngươi câu trả lời gì? Các ngươi bị thiêu c.h.ế.t rồi sao? Cũng không có đi."
Thời Khanh Lạc nhìn nàng ta: "Ngươi đây là thừa nhận, mẹ con các ngươi phái nha hoàn đến phóng hỏa thiêu c.h.ế.t người?"
"Hay là ngươi không dám thừa nhận."
Đây là một loại ám chỉ: "Chẳng qua ngươi không thừa nhận cũng không có vấn đề gì, dù sao nha hoàn của mẫu phi ngươi đã khai ra hết rồi."
Chính là muốn kích thích Lương Minh Mẫn thừa nhận trước mặt mọi người.
Nha hoàn kia cũng lập tức khóc lên: "Huyện chủ cứu nô tỳ với!"
Lời này thật sự đã kích thích Lương Minh Mẫn: "Ta có cái gì không dám thừa nhận."
"Xem như người này là đúng là ta phái đi thì sao? Cũng chưa đốt c.h.ế.t các ngươi, các ngươi làm ồn ào cái gì?"
Nha hoàn này thật phế vật, chẳng những không thành công trái lại còn bị bắt, lại khai ra hết.
Lương Vũ Thuân không kịp ngăn cản: "..." Có một loại xúc động hận không thể nhét nữ nhi này vào trong bụng mẹ đào tạo lại.
Nguyễn Tùng Linh cũng không nghĩ đến con gái lại thừa nhận nhanh như vậy.
Ả lạnh lùng liếc nhìn nha hoàn quỳ dưới đất, người này tuyệt đối không thể lưu lại.
"Bổn cung không có xúi giục nàng ta đi phóng hỏa, mà chính nàng ta muốn đi.”
Ả phát hiện sắc mặt Cẩm vương vô cùng khó coi, cho nên không trực tiếp thừa nhận.
Đột nhiên nha hoàn kia đỏ mắt nói: "Vương phi, không phải người và Huyện chủ nói, thật sự không nuốt trôi được cục tức này, muốn g.i.ế.c những dân đen huyện Hà Dương, nhưng Vương gia không đồng ý, cho nên ngài liền nói là do Thời Khanh Lạc."
"Trước đó người để cho thế tử đi phóng hỏa, thế tử không đồng ý, trong tay người không có người, lúc này mới phân phó nô tỳ."
Nàng ta dập đầu điên cuồng về phía Cẩm Vương phi: "Vương phi, nô tỳ cũng không ngờ Tiêu Hàn Tranh lại phát hiện hỏa hoạn sau đó bắt nô tỳ lại."
"Nô tỳ chỉ cầu xin người bỏ qua cho người nhà nô tỳ, nô tỳ nguyện ý nhận hết mọi tội lỗi."
Nguyễn Tùng Linh bị chọc tức đến ngã trái ngã phải: "Tiện tỳ, ngươi thật đúng là đảo lộn trắng đen, rõ ràng chính ngươi nói muốn đi phóng hỏa Tiêu gia."
Nha hoàn kian liên tục dập đầu: "Vâng, đều là nô tỳ sai."
"Vương phi, một mình nô tỳ gánh chịu, chuyện người đã đồng ý với nô tỳ xin đừng quên."
Tiếp đó đột nhiên nàng ta lấy ra một con d.a.o từ trong tay áo, đ.â.m về phía n.g.ự.c mình.
Máu phun ra ngoài, trong miệng nàng ta giật giật, sâu kín nhìn Cẩm Vương phi, sau đó ngã xuống đất..
Một màn này dọa sợ rất nhiều người ở đây, cũng làm cho Cẩm vương ứng phó không kịp.
Tiêu Hàn Tranh cũng bị làm cho kinh ngạc, lập tức tiến lên bắt mạch, lại lật mí mắt của nha hoàn kia.
Sau đó thở dài: "Nàng ta c.h.ế.t rồi!"
Lương Vũ Thuân không ngờ nha hoàn này lại cương liệt như vậy, trực tiếp tự sát.
Nhưng luôn cảm thấy chuyện này phát triển không đúng lắm, gã biết Tiêu Hàn Tranh biết y thuật, nhưng cũng không quá tin tưởng phán đoán của hắn,vì vậy để cho phủ y đi theo kiểm tra lại.
Phủ y tiến lên cũng kiểm tra giống như vậy, trực tiếp nói với Cẩm vương: "Vương gia, quả thật nha hoàn này đã chết."
Lương Vũ Thuân nhìn nha hoàn nằm trên đất kia cảm thấy vô cùng xui xẻo, lại có một cổ tức giận không nói nên lời.
Trái lại người c.h.ế.t cũng không đáng giá gì, nhưng chuyện Nguyễn Tùng Linh và Lương Minh Mẫn xúi giục người phóng hoả thiêu c.h.ế.t mệnh quan triều đình và quận chúa, cũng đã biến thành sự thật.
Gã vô cùng tức giận, nhìn Nguyễn Tùng Linh hỏi: "Ngươi đáp ứng gì với nàng ta?
Nhìn bộ dạng này hẳn là thứ ngu xuẩn này đã đồng ý cái gì đó, thị nữ kia mới có thể một mình gánh chịu tự sát như vậy.
Nguyễn Tùng Linh cũng không ngờ nha hoàn này lại tự sát trước mặt mọi người.
Ả giống như đang trong giấc mộng, nghe Cẩm vương hỏi như vậy, bối rối lắc đầu một cái: "Ta không đồng ý gì với nàng ta cả!"
Ả có cho người đi phóng hỏa, sau chuyện này sẽ có ban thưởng, còn những chuyện khác không có đồng ý.
Lương Vũ Thuân không tin, nhưng hiện tại nói gì cũng vô ích.
Bây giờ người đã chết, cũng không có cách nào đối chứng được.
Nếu không chủ động nói ra Vương phi và Huyện chủ sai khiến, đúng là c.h.ế.t rất tốt
Nhưng bây giờ khai ra hết rồi, c.h.ế.t cũng có lợi ích gì, trái lại biến khéo thành vụng.