Mục lục
Xuyên Không Ta Trở Thành Sủng Thê Của Quyền Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiêu Hàn Tranh nhìn nàng cười nói đùa: "Ta cũng là bị nương tử làm hư."

Hắn nghĩ tới những thứ này đúng là học được từ tiểu tức phụ.

Đổi lại là trước đây, đoán chứng thiết kế bẫy để cho phụ thân cặn bã làm việc bất lực rồi mất chức, chỗ nào có thể chơi đùa hả giận như vậy được.

Thời Khanh Lạc tức giận trợn mắt nhìn hắn một chút: "Huynh vốn đã xấu, còn đổ lỗi cho ta."

Tiêu Hàn Tranh cười nói: "Đúng đúng, ta cũng xấu."

Hắn nói đầy cảm khái: "Không phải người một nhà thì không vào một cửa mà."

Thời Khanh Lạc giận dữ liếc hắn: "Cái này rõ ràng là chúng ta vì dân trừ hại, xấu ở chỗ nào?"

Tiêu Hàn Tranh cười ra tiếng: "Đúng, chúng ta đều là người tốt."

Nếu phụ thân cặn bã và Cát Xuân Như nghe được lời này của hai người, chắc chắn sẽ tức giận đến ngất xỉu.

Thời Khanh Lạc đột nhiên nhớ tới một vấn đề: "Huynh nhớ xử lý kĩ gã sai vặt kia, loại người bán đứng chủ tử không thể giữ lại."

Tiêu Hàn Tranh gật đầu: "Nàng yên tâm, ta sẽ xử lý."

Vì ít đến thôn trang này, hơn nữa mới nhận từ Hoàng đế không bao lâu, cho nên hắn cũng không có đổi người.

Xem ra bây giờ phải sàng lọc tất cả đổi mới một lần.

Chuyện này cũng khiến hắn cảnh giác hơn.

Hai người đang nói chuyện thì tùy tùng của Tiêu Hàn Tranh gõ cửa.

Tiêu Hàn Tranh cho người vào hỏi: "Có chuyện gì?"

Tùy tùng trả lời: "Chủ tử, Nghệ vương muốn gặp người."

Tiêu Hàn Tranh ngẩn người: "Mời tới phòng khách, ta qua ngay bây giờ."

Thời Khanh Lạc cũng có chút không hiểu: "Nghệ vương sao lại tìm được chỗ này mà tới gặp huynh?"

Lúc đầu Tiêu Hàn Tranh cũng kinh ngạc, sau đó nghĩ đến kiếp trước mùa đông Nghệ vương có thói quen thích đến suối nước nóng trong thôn để tĩnh dưỡng, nên đoán có thể là trùng hợp.

"Có thể ngài ấy ở gần đây, nghe chúng ta cũng tới cho nên tới nhà tìm ta xem bệnh."

Thời Khanh Lạc gật đầu: "Cũng đúng, vậy huynh mau đi đi."

Tiêu Hàn Tranh gật đầu, đi thay quần áo, tới phòng khách đón khách.

Lúc hắn đi vào, Lương Vũ Lâm đã ngồi uống trà.

Bên cạnh còn đặt ít hộp quà.

"Bái kiến Nghệ vương!" Tiêu Hàn Tranh vào cửa đã hành lễ.

Lương Vũ Lâm đứng lên, giơ tay lên nói: "Ở bên ngoài cũng không cần hành lễ như vậy."

Tiêu Hàn Tranh cũng không có nhiều lời, đứng thẳng người lên: "Mời Vương gia ngồi!"

Hắn cũng ngồi đối diện Nghệ vương: "Vương gia tới tìm ta xem bệnh bồi dưỡng thân thể sao?"

Tất nhiên Lương Vũ Lâm sẽ không nói là mình đến xem náo nhiệt.

Ông ấy ôn nhu cười một tiếng: "Đúng vậy, ta ở thôn sát bên cạnh, nghe người ta nói cả nhà ngươi cũng tới bên này, nên muốn ghé thăm."

"Hoàng huynh nói ngươi là học trò của thần y, y thuật rất cao minh, sau này có thể làm phiền ngươi hỗ trợ xem bệnh một chút.”

Tiêu Hàn Tranh cười cười: "Hoàng Thượng quá khen rồi, ta sẽ cố gắng điều dưỡng cho Vương gia."

Hắn làm việc không thích dây dưa dài dòng: "Vậy bây giờ ta có thể bắt mạch cho Vương gia không?"

Lương Vũ Lâm gật đầu mỉm cười: "Được!"

Ông ấy duỗi tay ra.



Tiêu Hàn Tranh đi đến chỗ bên cạnh ông ấy ngồi xuống, ngửi thấy trên người ông ấy có mùi mực lẫn với mùi thuốc.

Nói rõ Nghệ Vương vẫn luôn uống thuốc, trên người cũng đeo túi thuốc.

Cũng đúng như trong lời đồn, vị vương gia này thích vẽ tranh, thư pháp.

Hắn bắt mạch cho Nghệ vương, ban đầu tương đối bình tĩnh, sau đó có chút kinh hãi.

Hắn không nghĩ Nghệ vương nội lực thâm hậu như vậy, xem ra là cao thủ võ công.

Người của hoàng thất, quả nhiên không có ai đơn giản.

Đây là một loại phương pháp bí truyền do thần y để lại, sau khi hắn học được, bắt mạch cũng có thể phát hiện đối phương có nội lực hay không.

Chẳng qua thể chất của Nghệ vương có chút vấn đề, sinh sớm để lại bệnh tật trong cơ thể.


"Hiện tại thân thể Vương gia có thể giống như là người bình thường, nhưng hàng năm chỉ cần đổi mùa sẽ nhiễm bệnh cảm lạnh."

"Đặc biệt là mùa đông sẽ sợ lạnh và hai chân đau nhức, cho nên phải thường xuyên tắm suối nước nóng thư giãn."

Lương Vũ Lâm cười cười: "Chỉ như vậy thôi sao?"

Tiêu Hàn Tranh suy nghĩ một chút vẫn là nói thật: "Cũng có trở ngại với việc sinh con nối dõi."

Cũng không phải Nghệ vương thận hư không có năng lực, mà là di chứng thai khí không đủ, dẫn đến khó để nữ tử thụ thai.

Nghe hắn nói như vậy, ý cười trong mắt Lương Vũ Lâm càng đậm: "Tiêu công tử y thuật quả nhiên cao minh, đúng là ta có chút vấn đề."

Chuyện ông ấy khó có con nối dõi chỉ có hoàng huynh, mẫu hậu và mấy thái y trong thái y viện biết.

Ông ấy hỏi: "Vậy Tiêu công tử có biện pháp điều trị không?"

Tiêu Hàn Tranh nói thật: "Điều dưỡng tốt thân thể của ngài, để khi đổi mùa ngài không còn dễ bị bệnh, mùa đông cũng sẽ không sợ bị lạnh và hai chân không đau nhức, cái này không có vấn đề."

"Về mặt con nối dõi thì có chút khó khăn, chỉ có thể thử một chút."

Hắn lại nói thêm một câu: "Mặc dù không phải hoàn toàn không có hi vọng, nhưng đúng là rất khó khăn."

"Kết quả này nằm trong dự đoán của ta." Lương Vũ Lâm cũng không thất vọng nhiều, ông ấy đã sớm chuẩn bị xong việc không có con nối dõi.

Nếu sau này thành thân, có thể nhận con thừa tự.

Nếu như không gặp được nữ tử phù hợp, một mình cả đời cũng không sao, ông ấy cũng không coi trọng việc nối dõi như vậy, có thì là duyên phận, không có cũng không bắt buộc.

"Vậy phiền Tiêu công tử điều trị thân thể giúp ta, về mặt nối dõi ta không bắt buộc."

"Được, ta sẽ cố gắng hết sức." Tiêu Hàn Tranh phát hiện vị vương gia này tâm thái thật tốt.

Khí chất người này có hơi giống phụ thân cặn bã của hắn, thuộc kiểu người anh tuấn, nhã nhặn.

Nhưng Nghệ vương nhã nhặn anh tuấn thật, không có ham muốn gì, làm người rất rộng rãi.

Còn phụ thân cặn bã chỉ là giả vờ nhã nhặn thôi.

Kiếp trước hắn có chút ấn tượng với Nghệ vương, đúng là kiểu người không thích tranh quyền đoạt lợi.

Lập công lớn trong việc dẹp loạn, lại không nhận công, làm việc có chút khiêm tốn.

Cũng vì vậy mà Hoàng đế rất coi trọng đệ đệ này.

Năm đó khi Hoàng đế còn là Thái tử, Nghệ vương đã đỡ cho hoàng đế một đao, cho nên mối quan hệ giữa hai huynh đệ cực kỳ thân thiết.

Chỉ cần Nghệ vương không tạo phản, hoặc là kết bè kết phái nâng đỡ hoàng tử lên ngôi, thì đời này sẽ an ổn không lo nghĩ, trong tay cũng có quyền lợi.

Hắn biết Nghệ vương nắm giữ hơn một nửa ám vệ và các tổ chức tình báo trong hoàng thất, cái này cũng thể hiện sự tín nhiệm của Hoàng đế.

Hơn nữa nhìn từ đời trước, Nghệ vương là người thông minh, mặc dù bị mấy hoàng tử cật lực lôi kéo, nhưng cũng không tham gia vào chuyện tranh giành ngôi vị.

Người như vậy có thể kết bạn được là tốt nhất.

Gần đây, hai chân Lương Vũ Lâm cực kỳ đau nhức, nửa đêm tỉnh dậy vì đau.

Chỉ có duy nhất ngâm mình ở trong suối nước nóng mới có thể bớt đau.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK