Cùng ngày, Lương Hữu Tiêu và Hề Duệ không hẹn mà cùng đi dạo trên phố.
Hai người đều mặc áo khoác lông vũ, phía sau dắt theo ngỗng lớn vừa đẹp vừa bảnh, tỉ lệ người đi trên đường quay đầu nhìn lại khá cao.
Đặc biệt là hai con ngỗng lớn kia, chúng hoạt bát, oai vệ, trông rất thông minh và nghe lời.
Hai người chỉ cần nói một câu, ngỗng lớn đều có thể nghe hiểu, kêu đi thì đi, kêu dừng thì dừng.
Trước đó mọi người đều biết con ngỗng mà Thời Khanh Lạc nuôi đã trở thành ngự tứ ngỗng vương, biết Ngốc Ngốc hiểu tính người lại còn rất thông minh.
Nhưng giờ nhìn thấy con ngỗng mà hai người Hề Duệ mang đến, cũng rất hiểu tính người, khiến nhiều người không khỏi cảm thấy muốn nuôi ngỗng làm thú cưng.
Đặc biệt là đám công tử trước kia thường đi theo hai người ăn chơi đàn đúm, càng thèm khát ganh tị.
Sau khi về nhà liền đi mua ngay một con ngỗng để làm thú cưng.
Một đám người ra ngoài, đi theo sau lưng là một đám ngỗng, chẳng mấy chốc đã tạo nên cảnh đẹp ở kinh thành.
Nhìn thấy phong cách của bọn họ như vậy, người muốn nuôi ngỗng làm thú cưng ngày càng nhiều.
Trong lúc nhất thời, khiến cho ngỗng ở kinh thành cung không đủ cầu, đừng nói là g.i.ế.c thịt, dù bán với giá cao cho người ta nuôi làm thú cưng cũng không đủ.
Vài ngày sau.
Giường sưởi mà Hề Duệ cho người xây đã có thể dùng được, vì thế mời lão gia tử và lão thái thái đến xem.
Những người khác tò mò, cũng theo đến.
Hề lão gia tử bước vào phòng, rất khó hiểu hỏi: “Con muốn cho chúng ta xem cái gì? Trong phòng này có thứ gì đâu!”
Hề Duệ đi đến mép giường sưởi, cởi giày bước lên.
Hắn ta vỗ vỗ vị trí bên cạnh: “Tổ phụ, người cởi giày lên đây ngồi thử sẽ biết.”
Hề lão gia tử bước tới cởi giày ra, vừa ngồi xuống đã cảm thấy ấm áp.
“Đây là gì vậy? Sao ngồi lên lại thấy rất ấm?”
Hề Duệ cười hì hì nói: “Đây là giường sưởi mà con đặc biệt làm cho người và tổ mẫu đó, mùa đông mà ngồi trên đây sẽ rất ấm.”
“Buổi tối cũng có thể nằm trên đây ngủ, cả đêm sẽ ấm ấp.”
“Cái này do Thời Khanh Lạc ở Bắc Cương nghiên cứu làm ra, con thấy nó rất hợp với người và tổ mẫu, nên đặc biệt kêu hạ nhân học cách làm.”
“Tổ phụ thử đi, nếu thấy hài lòng, con sẽ cho người phá bỏ rồi xây một phòng mới trong viện của người. Con sẽ sai người xây giường sưởi, rồi làm tường ấm, nếu vậy thì không cần ngồi trên giường sưởi, mà chỉ cần vào trong phòng thôi cũng sẽ thấy ấm áp.”
Vì không có mặt của con dâu và cháu dâu, cho nên lão gia tử ngã người nằm xuống.
Phát hiện đúng là rất ấm áp, cũng không nóng đến mức làm bỏng người.
“Đây đúng là đồ tốt, ta rất vừa lòng, lát nữa con sai người đến viện của ta làm đi.”
“Trong đầu Thời Khanh Lạc có nhiều ý tưởng hay thật, tùy tiện làm ra mà cái nào cũng tốt hết.”
Cảm thấy năm nay còn lạnh hơn năm ngoái, buổi tối ông ấy ngủ thấy rất lạnh.
Giờ có cái giường sưởi này, tương lai không cần phải lo lắng về việc ngủ trong mùa đông nữa.
Lão gia tử ngồi dậy, cười nói với mấy đứa con trai: “Các ngươi cũng tới thử đi.”
Mấy người Hề Tín Hành cũng cởi giày bước lên: “Đúng là rất ấm áp.”
“Phòng ở đây còn ấm hơn phòng của chúng ta nữa.”
“Duệ Nhi, không được nặng bên này nhẹ bên kia đó, cũng bảo người của con xây giường sưởi cho bọn ta đi”
“Đúng vậy, vừa vào đông là thẩm thẩm con than chân vừa lạnh vừa đau. Nếu có chiếc giường sưởi ấm thế này, mỗi ngày bà ấy đều ngồi trên đó, đoán chừng sẽ không còn đau nữa.”
“Buổi tối ta ngủ cũng thấy rất lạnh, Duệ Nhi, coi như con thương xót cho thúc thúc đi.”
Hề Duệ hiếm khi được mọi người trọng và nhờ vã như vậy.
Hắn ta cười nói: “Không thành vấn đề, xây cho tổ phụ và tổ mẫu xong, con sẽ xây cho mọi người.”
Hề Tín Hành liếc mắt nhìn hắn ta: “Còn cha và mẫu thân con thì sao hả.”
Hề Duệ cười khà khà nói: “Tất nhiên không thể thiếu phần của cha và mẫu thân.”
Lão gia tử sờ vào chiếc giường sưởi mà Hề Duệ đặc biệt làm, nói với người hầu cận: “Đi mời mấy người bạn già của ta đến chơi mạt chược.”
Người hầu cận cung kính nói: “Dạ!”
Sau đó đi ra ngoài.
Những người còn lại của Hề gia: “……” Lão gia tử thật là nóng lòng muốn khoe khoang!
Vốn muốn đến thư phòng bàn việc trên triều nhưng lão gia tử không muốn rời khỏi chỗ đang ngồi.
Sau đó, để đám con cháu ngồi trên giường sưởi nói chuyện.
Trong lúc trò chuyện, Hề Tín Hành nói đầy ẩn ý: “Có thể Lương gia muốn kết thân với Tiêu gia, ta nhận được tin, thê tử của Lương Minh Thành đang cho người hỏi thăm về Tiêu Bạch Lê.”
Những lời này vừa nói ra, chỉ cần là người tinh ý đều sẽ hiểu tại sao Lương gia lại muốn kết thân với Tiêu gia.
Ngoài việc Tiêu Hàn Tranh và Thời Khanh Lạc có nhiều tiềm năng, trọng điểm hẳn là vì Nghệ vương.
Hề Duệ kinh ngạc không thôi: “Cái gì? Lương Hữu Tiêu muốn cưới Tiêu Bạch Lê?”
Hề Tín Hành nói: “Hắn ta có muốn cưới hay không ta không rõ nhưng cha của hắn ta chắn chắc có ý này.”
Sau đó ông ta vừa cười vừa chuyển đối tượng: “Còn con, con có thích Tiêu Bạch Lê không?”
Nhà bọn họ vốn dĩ là mẫu tộc của hoàng đế, mấy năm nay cũng cố ý hành sự khiêm tốn, không kéo bè kéo cánh.
Cho nên, con trai không nhất thiết phải lấy một nữ tử môn đăng hộ đối.
Ông ta hỏi như vậy, cũng không phải muốn con trai cưới Tiêu Bạch Lê, rồi lôi kéo mượn sức của Tiêu Hàn Tranh và Nghệ vương.
Dù sao bây giờ hoàng đế cũng không cố ý chèn ép, hay làm khó Hề gia, ngược lại còn trọng dụng ông ta.
Chờ tương lai thái tử thượng vị, chỉ cần có thể giữ được địa vị và quyền lợi hiện tại là đủ rồi.
Bọn họ đã là phủ quốc công, còn tiến thêm bước nữa để làm gì? Tìm c.h.ế.t sao?
Ông ta chỉ đơn thuần cảm thấy, con trai và Tiêu Bạch Lê mà kết thành một đôi cũng không tệ.