Nửa tháng sau, người trong nhà cũ thu dọn hành lý, chuẩn bị đi kinh thành.
Sau khi bán nhà cửa và đất đai, cộng với số tiền Tiêu Lão Nhị để lại trước khi đi, người trong nhà cũ có mấy trăm lượng bạc trong tay.
Vì vậy bọn họ trực tiếp thuê xe ngựa tới kinh thành.
Sáng sớm hôm nay, xe ngựa từ huyện thành đến đón nhà họ Tiêu từ nhà cũ.
Sau khi Thời Khanh Lạc nghe tin từ người mua đậu phụ, nàng đã cùng Tiêu Hàn Tranh đi tiễn người.
Sau khi dọn hành lý lên xe ngựa, đám nhà cũ Tiêu gia đều lưu luyến nhìn về phía nhà mình sống.
Rốt cuộc nhiều năm sinh sống ở đây như vậy, đột nhiên lại rời đi, khi trở về nơi này cũng không còn là nhà của bọn họ nữa.
Khi Thời Khanh Lạc đến, nàng đã vẻ mặt tiếc nuối như vậy của bọn họ.
Thấy thế nàng bước tới nói: “Căn nhà rách nát này có gì đáng tiếc, các ngươi là người muốn làm việc lớn.”
“Phủ đại tướng quân to hơn gấp mấy chục lần, thậm chí là lớn gấp trăm lần căn nhà này, các ngươi không thích sao?”
“Chẳng lẽ các ngươi còn muốn trở về?”
Chỉ với một câu nói đã đánh tan chút thương cảm còn sót lại trong lòng đám nhà cũ Tiêu gia. Nữ nhân c.h.ế.t tiệt này, cmn nói thật có lý.
Sao căn nhà rách nát này có thể so sánh với phủ tướng quân được, bọn họ có gì phải tiếc? Họ không muốn quay lại.
Tiêu lão thái liếc nhìn Thời Khanh Lạc: “Các ngươi đến đây làm gì?”
Thời Khanh Lạc cười nói: “Không nỡ rời xa các ngươi nên ta đến để từ biệt.” Người Tiêu gia: “...” Quá giả dối.
Thời Khanh Lạc lại nói: “Mặc dù chúng ta đã đoạn tuyệt quan hệ, nhưng ít ra vẫn đáng tin hơn đưa nhi tử vì hạnh phúc của bản thân mà bỏ mặc ngài ở quê nhà tiếp tục chịu khổ đúng không?
Người Tiêu gia: “...” Thật đau đớn.
Nữ nhân c.h.ế.t tiệt này là cố tình đúng không.
Tiêu lão thái tức giận nói: "Ngươi không cần đến khích bác ta."
Thời Khanh Lạc bước tới trước mặt bà ta, bộ dáng trông như thân thiết lắm.
Nàng ủy khuất nói: "Lão thái thái, những gì ngài nói thực sự rất làm ta tổn thương. Ta chỉ suy nghĩ cho ngài mà thôi.”
Tiêu lão thái nổi da gà: "Ngươi có chuyện gì cứ việc nói thẳng khỏi vòng vo.”
Thời Khanh Lạc thấp giọng hỏi: “Nửa tháng trước có phải là do Tiêu Hồ thị xúi giục các ngươi đến tìm tướng công ta gây sự?”
Tiếp đến bà ta chợt nhận ra chính mình lại bị dụ nói ra, nhưng điều này không quan trọng, mấu chốt là bà ta thực sự không tài nào đoán ra được nha đầu c.h.ế.t tiệt này làm sao mà biết được.
Thời Khanh Lạc giơ ngón tay lên trời, bí ẩn nói với Tiêu lão thái: "Sư phụ của ta là thần tiên, không có gì là ta không biết?"
Tiêu lão thái: "..." Ngươi cho rằng ta sẽ tin?
Nhưng đúng là không có cách nào giải thích được ngoài cách nói này..
Cũng bởi vậy Tiêu lão thái càng e ngại Thời Khanh Lạc nhiều hơn.
Đúng rồi, lão thần tiên chính là sư phụ của nha đầu đáng c.h.ế.t này.
Cho nên nha đầu c.h.ế.t tiệt này vô cùng tà môn.
Vốn dĩ Tiêu lão thái còn đang nghĩ rằng sau khi đến phủ Tướng quân ở kinh thành, trừ chuyện để cho tôn tử viết một bức thư giúp bọn họ nghĩ cách ra thì những chuyện khác sẽ tùy tiện lừa gạt, nhưng sau khi nghe được chuyện này, bà ta lập tức bác bỏ suy nghĩ này.
Bà ta giải thích: “Chúng ta không nghe theo lời xúi giục của bà già đó.”
Thời Khanh Lạc nhìn Tiêu lão thái một cái: “Ngài là người thông minh, đương nhiên sẽ không bị lừa.”
Sau đó nàng vô ý hỏi: “Toàn bộ hành trình các ngươi đi đến kinh thành bằng xe ngựa, không đi bằng đường thủy?”
Đây mới là trọng điểm của cuộc đưa tiễn ngày hôm nay.
Tiêu lão thái không suy nghĩ nhiều, thành thật đáp: “Đúng vậy, chúng ta có rất nhiều hành lý, di chuyển bằng đường thủy rất phiền.”
Mặc dù đôi vợ chồng già bọn họ chưa bao giờ đi thuyền đường dài, nhưng họ nghe nói rằng đôi khi đường thủy vô cùng nguy hiểm.
Nếu thuyền bị lật hoặc gặp thủy tặc, họ sẽ chết, vì vậy dù đi đường thủy giảm bớt thời gian, họ vẫn chọn cách đi xe ngựa đến kinh thành.