Mục lục
Xuyên Không Ta Trở Thành Sủng Thê Của Quyền Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiêu Hàn Tranh liếc nhìn gã: "Trả lại đất cố ý mua với giá thấp, còn nhà được tặng kia, nếu lần sau còn có, ta sẽ không khách khí."

Hắn vẫn luôn để cho người nhìn chằm chằm Tiêu đại lang, cho nên biết chuyện đối phương làm.

Tiêu đại lang trợn to mắt, hiển nhiên không nghĩ đến mới đến ngày đầu tiên Tiêu Hàn Tranh đã biết được chuyện này.

Gã nuốt nước miệng một cái: "Ta, ta biết rồi."

Mạng nhỏ quan trọng, gã chỉ có thể nhịn đau trả lại.

Lúc này Tiêu Hàn Tranh mới nói: "Chúng ta ở khách điếm, có chuyện gì lúc nào cũng có thể để tìm ra."

Tiêu đại lang gật đầu: "Được."

Gã cười nịnh nọt nói: "Đúng rồi, nếu không ta dẫn các ngươi đi."

Nhị thúc quá đáng sợ, vô tình để cho bọn họ c.h.ế.t bọn họ cũng không biết.

Cho nên gã vẫn nên theo sát bước chân của đường đệ này thôi, ít nhất mặc dù phu thê đường đệ xấu xa đầy bụng, nhưng lại không âm hiểm độc ác như vậy.

Hơn nữa, bệnh của gã còn chưa lành, còn phải dựa vào đường đệ tiếp tục chữa bệnh.

Tiêu Hàn Tranh suy nghĩ một chút rồi nói: "Được, vậy ngươi dẫn đường đi."

Hề Duệ lập tức nói: "Dẫn chúng ta đến khách điểm tốt nhất ở huyện thành."

Gần đây hắn a lấy được hơn mấy nghìn lượng tiền hoa hồng từ Lương Hữu Tiêu. trước khi rời kinh thành, tổ mẫu và mẫu thân của hắn ta còn vừa khóc vưuaf nhét ngân phiếu vào tay hắn ta.

Cho nên hắn ta cũng không cần ủy khuất mình.

Lương Hữu Tiêu cũng đồng ý với chuyện này: "Đúng, phải là khách điếm có điều kiện tốt nhất."

Tiêu đại lang trợn trắng mắt trong lòng, những người này thật thích tìm chuyện, kinh thành rất tốt, sao lại không ở đó?

Nhưng ngoài mặt vẫn cười gật đầu: "Không thành vấn đề."

Tiếp đó dẫn theo đoàn người đến khách điểm tốt nhất.

Sau khi đến khách điếm, nhìn có chút cũ nát, còn kém khách điếm tốt nhất của huyện Nam khê, mấy người Hề Duệ lại muốn khóc.

"Đây chính là khách điếm tốt nhất trong huyện?"

Hề Duệ nghi ngờ nhìn Tiêu đại lang: "Không phải ngươi muốn trả thù ta, cho nên cố ý dẫn chúng ta đến nên kém nhất chứ?"

Tiêu đại lang: "..." Tên ăn chơi trác táng này thật không biết xấu hổ.

"Sao có thể chứ, ta và ngươi cũng chỉ có chút ân oán, đã sớm quên hết rồi."



Gã cây ngay không sợ c.h.ế.t đứng nói: “Nơi này thật sự là khách điếm tốt nhất ở huyện thành, nếu ngươi không tin, có thể cho tùy tùng đi hỏi thăm là biết."

Thấy bộ dạng Tiêu đại lang không giống nói dối, lúc này Hề Duệ mới thở dài: “Sao lại đổ nát như vậy."

Tiêu đại lang im lặng: "Vốn dĩ nơi này đã nghèo, bình thường thương nhân lui đến rất ít, ngươi cảm thấy khách điếm có thể tốt được sao?"

Hề Duệ làm ra bộ dạng sống không còn luyến tiếc, đưa tay khoác lên vài Lương Hữu Tiêu: "Lão Lương, ta muốn về nhà rồi."

Lương Hữu Tiêu tức giận hất tay hắn ta ra: 'Ngươi nghĩ ta không muốn sao?"

Nhưng lần này tổ phụ ác độc, bọn họ không trở về được.

Hai người thật buồn lòng.

Mặc dù Tịch Du chê bai nơi này, nhưng nghĩ đến hoàn cảnh thành lập đội quan nữ tử còn gian nan hơn, nàng ấy cũng nhị.

Thời Khanh Lạc cười nói: "Được rồi, nơi này còn tốt hơn lúc trên đường, ở tạm đi."

"Muốn ở tốt, vậy thì mình phải đi sáng tạo điều kiện, trước ổn định đã rồi nói sau."

Nghe nàng nói như vậy, Hề Duệ và Lương Hữu Tiêu cũng chỉ có thể chấp nhật.

Sau đó Lương Hữu Tiêu trực tiếp bao hết khách điếm, dẫn theo gã sai vặt và thị nữ vào ở.

Đột nhiên có mối làm ăn lớn như vậy, ông chủ của khách điếm cười không khép được miệng, lập tức dẫn máy người đến phòng hảo hạng.

Chờ sau khi đám người Tiêu Hàn Tranh vào ở, Tiêu đại lang cũng trở về huyện thành, đau khổ đi lấy mấy sổ sách mà đường đệ muốn.

Trong lòng của gã cũng không dễ chịu, chuẩn bị một chút trở về nói chuyện của nhị thúc với nãi nãi gia gia.

Mọi người đi đường đều mệt mỏi, đều trở về phòng mình nghỉ ngơi.

Tiêu Hàn Tranh và Thời Khanh Lạc thay nhau tắm rửa, hắn lại lau tóc cho nàng.

Thời Khanh Lạc đã quen với sự phục vụ của tiểu tướng công: “Lão Tiêu, chàng nói Cát Xuân Như biết chuyện của đệ đệ mình không?"

Tiêu Hàn Tranh cười nói: "Tám chín phần là không biết, nếu không nhất định sẽ không nhịn được tự mình chảy đến khu khai thác mỏ."

Thời Khanh Lạc lại hỏi: "Vậy chắc phụ thân cặn bã biết đi?"

Tiêu Hàn Tranh gật đầu: "Người của phụ thân cặn bã vẫn luôn nhìn chằm chằm Cát Xuân Nghĩa, chắc chắn biết."

"Cũng là cố ý gạt Cát Xuân Như, đoán chừng sợ nàng ta biết lại ồn ào muốn đón người ra."

Thời Khanh Lạc cong môi mỉm cười: 'Lão Tiêu, đã đến lúc chàng ra tay rồ."

Tiêu Hàn Tranh bật cười: "Vẫn là nương tử hiểu ta, không đến ba ngày sau nhất định Cát Xuân Như sẽ biết được tin tức kia."

Hắn đã sắp xếp cho người ở trong phủ tướng quân truyền tin rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK