Lúc Thời Khanh Lạc trở lại viện, Tiêu Hàn Tranh đã quay về.
Còn kêu người đun nước nóng cho nàng tắm, y phục cho nàng cũng đã chuẩn bị xong.
Thời Khanh Lạc ung dung vui vẻ đi tắm.
Tắm xong đi ra, Tiêu Hàn Tranh còn dùng khăn lau khô nửa mái tóc cho nàng.
Thời Khanh Lạc quay đầu nhìn gương mặt tuấn tú ngày càng đẹp mắt của Tiêu Hàn Tranh, quả nhiên vẫn là tiểu tướng công nhà nàng dễ nhìn.
Tiêu Hàn Tranh khẽ cười hỏi: "Sao lại nhìn ta như vậy?"
Trong đôi mắt lấp lánh ánh sáo của tiểu tức phụ tràn đầy hình bóng của anh.
Thời Khanh Lạc hào phóng nói: "Nhìn xem Tranh ca nhà ta tại sao lại anh tuấn như vậy."
Tiêu Hàn Tranh kéo nàng vào trong lòng, hạ giọng ở bên tai nàng cười nói: "Bởi vì ta cưới được tiểu tức ngày càng xinh đẹp!"
Thời Khanh Lạc ôm lấy đầu hắn, đến gần môi hắn chạm nhẹ một chút.
"Lời này ta thích nghe."
Môi của tiểu tướng công vừa ấm lại mềm mại, hình như mùi vị cũng không tệ lắm.
Con ngươi của Tiêu Hàn Tranh tối lại: "Ta cũng thưởng cho nàng!"
Sau đó cúi đầu phủ lên môi nàng.
Môi của tiểu tức phụ êm ái mềm mại, rất ngon.
Con ngươi của Thời Khanh Lạc trợn to, nàng không nghĩ tới tiểu tướng công sẽ nhân cơ hội tiến vào.
Chỉ là rất nhanh nàng đã không có cách nào nghĩ đến những thứ khác, hoàn toàn đắm chìm trong nụ hôn của Tiêu Hàn Tranh.
Một lát sau, hai người tách ra.
Trên mặt Thời Khanh Lạc nhuộm một tầng đỏ ửng, nàng vùi đầu vào trong n.g.ự.c Tiêu Hàn Tranh, đưa tay cấu eo của hắn một cái: "Người xấu!"
Tiêu Hàn Tranh ôm nàng cười ra tiếng: "Vậy nàng thích không?"
Thời Khanh Lạc: "..." Quả nhiên chính là một đại muộn tao.
Nàng ngẩng đầu tức giận liếc hắn một cái: "Tất nhiên là thích rồi."
"Mùi vị tạm được."
Tiêu Hàn Tranh cúi đầu hôn lên môi nàng một cái: "Chỉ là mùi vị tạm được?"
"Nhưng ta lại thấy nương tử rất ngon."
Nếu không phải ý chí của hắn đủ mạnh, vừa rồi có thể đã mất khống chế rồi.
Tiểu tức phụ thật là quá thử thách hắn.
Thời Khanh Lạc lại giận dỗi liếc hắn một cái: "Đáng ghét, chỉ biết nói thật."
Tiêu Hàn Tranh cảm thấy dáng vẻ này của nàng thật là đáng yêu, hôn một cái lên mũi nàng: "Hết cách rồi, ta chỉ thích nói thật."
Thời Khanh Lạc tựa vào trong lòng Tiêu Hàn Tranh: "Đúng rồi, hôm nay ta gặp được Nhị hoàng tử, hắn ta còn cố ý tiếp cận ta."
Nàng giải thích cái gì là tiếp cận, sau đó lại kể chuyện xảy ra trong hôm nay.
Con ngươi Tiêu Hàn Tranh lạnh lẽo: "Hắn ta giả bộ bị thương kêu nàng giúp đỡ?"
"Đúng vậy, chỉ là ta quả quyết cách xa hắn ta, còn châm biếm hắn ta mấy câu."
Thời Khanh Lạc hừ hừ: "Ta là người đã có tướng công, làm sao có thể giúp một người nam nhân xa lạ lại là hoàng tử kỳ lạ như hắn ta chứ!"
Theo lời của Tịch Dung, nàng cũng biết Nhị hoàng tử muốn dùng mỹ nam kế với mình.
Muốn tiếp cận nàng, phản bội tiểu tướng công, nghĩ cũng đừng nghĩ tới.
Tiêu Hàn Tranh nắm c.h.ặ.t t.a.y Thời Khanh Lạc, tại sao tiểu tức phụ nhà hắn lại tốt như vậy.
Thân phận địa vị của Nhị hoàng tử ưu việt, dáng dấp không tệ, còn biết dỗ dành, kiếp trước hắn đã nghe nói không ít nữ tử thế gia đều bị hắn ta lừa gạt.
Tiêu Hàn Tranh khen ngợi cười nói: "Nương tử nhà ta thật lợi hại, liếc mắt một cái đã nhìn thấu âm mưu quỷ kế củahteen đó."
Thời Khanh Lạc kiêu ngạo nâng cằm: "Đó là đương nhiên, nương tử của huynh chính là có hỏa nhãn kim tinh."
Nàng khẽ cười nói: "Hoàng tử tới, cũng không sánh bằng Tranh ca nhà ta."
Tiêu Hàn Tranh cọ vào mặt Thời Khanh Lạc: "Cảm ơn nương tử, nương tử nhà ta là tốt nhất!"
Xem ra ông trời vẫn rất tốt với hắn, chẳng những để cho hắn làm lại một lần, còn để hắn gặp được một nương tử tốt như vậy.
Nàng chế giễu nói: "Tịch Dung nói vị Nhị hoàng tử đó vô cùng cặn bã, nhìn từ bên ngoài, thật đúng là nhìn không ra."
Cảm giác mà Nhị hoàng tử mang lại cho người ta chính là trong ôn nhã mang theo tác phong nhẹ nhàng, ngay cả nàng cũng thiếu chút nữa bị lừa rồi.
Tiêu Hàn Tranh sốt ruột phổ cập chuyện của Nhị hoàng tử cho tiểu tức phụ nhà mình, sợ nàng bị biểu hiện của đối phương lừa gạt.
"Đó là hắn ta giả vờ."
"Hắn ta rất cặn bã, câu dẫn thê tử của Tam hoàng tử, làm nàng ta chủ động lén lút làm nhiều chuyện vì hắn ta."
"Sau đó Tam hoàng tử phi, còn trộm lấy sổ sách có chứa chứng cứ cấu kết giữa Tam hoàng tử và thương nhân bán muối, đưa cho Nhị hoàng tử."
Thời Khanh Lạc sửng sốt: "A, tới mức như vậy."
Tiêu Hàn Tranh gật đầu: "Trước khi trở thành Tam hoàng tử phi nàng ta đã thích Nhị hoàng tử, chẳng qua là khi đó Nhị hoàng tử đã cưới chính phi, mà gia thế của nàng ta không thể để nàng ta làm thiếp."
"Đúng lúc Tam hoàng tử vô cùng thích nàng ta, tự mình đến chỗ hoàng đế cầu cưới."
"Nàng ta tự cho là mình bị ép gả qua, không hề để ý đến Tam hoàng tử vì nàng ta m.ó.c t.i.m móc phổi, ngay cả thiếp cũng không nạp, mà là dùng cả tim gan để nhớ nhung Nhị hoàng tử."
"Thậm chí còn mượn thân phận Tam hoàng tử phi, thu thập không ít nữ tử cũng nhớ nhung Nhị hoàng tử."
"Nàng ta còn chủ động nối dây, ràng buộc lợi ích của nhà nàng ta và Nhị hoàng tử, từ vị thế trung lập đến bị ép lên thuyền của Nhị hoàng tử."
"Khi đó vì chuyện sổ sách, Hoàng thượng đã trừng phạt Tam hoàng tử một trận."
"Nhưng vẫn chưa xong, nữ nhân kia lại còn tiếp tay làm giả chứng cứ Tam hoàng tử qua lại với địch quốc, tự mình chạy đi tố giác Tam hoàng tử."
"Cuối cùng Tam hoàng tử bị nàng ta hại thảm, trực tiếp bị Hoàng thượng ném tới trông coi hoàng lăng."