Quả nhiên, Cát Xuân Như mới vừa đến gần Thời Khanh Lạc, tay còn chưa đánh đến mặt đối phương, trái lại bị bắt lấy tay.
Thời Khanh Lạc trở tay cho nàng ta một cái tát: "Cát tiểu nương, ngươi thật sự là có chút không tự lượng sức mình."
Cát Xuân Như không nghĩ đến lá gan Thời Khanh Lạc lại lớn như vậy, ngay trước mặt Tiêu Nguyên Thạch cũng dám đánh mình.
Sở dĩ nàng ta xông đến, chính là ỷ vào phủ Phó đô đốc.
Nàng ta dùng tay không bị Thời Khanh Lạc cầm lấy, chen kín gò má nóng hừng hực: "Nơi này chính là phủ Phó đô đốc, ngươi lại dám đánh ta."
Thời Khanh Lạc vô tội nói: "Ta làm thế này là tự vệ, bị người công kích, phản kích theo bản năng."
"Ngươi muốn đánh ta, chẳng lẽ ta còn đứng để ngươi đánh sao?"
Sau đó nói với đám người lão thái thái: "Các ngươi đều thấy đi, đều là nàng ta ép ta ra tay, cũng không phải là ta chủ động ra tay."
Tiêu lão thái thái nhìn Cát Xuân Như bị tát, trong lòng thầm thoải mái.
Bà ta gật đầu nói: "Đúng, chúng ta đều thấy, là tiểu tiện nhân này chủ động đánh ngươi, ngươi tự vệ mới trở tay đánh nàng ta."
"Đúng vậy, nàng ta muốn đánh ngươi trước, bây giờ bị đánh lại cũng là đáng đời." Mấy người Vương thị cũng cảm thấy Thời Khanh Lạc đánh rất tốt.
Nếu không phải bên cạnh Cát Xuân Như vẫn luôn có thị vệ, bây giờ trở về phủ Phó đô đốc lại có Tiêu Nguyên Thạch ở đây, các nàng đã sớm ra tay đánh tiểu tiện nhân này rồi,
Trước đó thù bị nha hoàn vả bạt tai, các nàng vẫn luôn nhớ.
Cát Xuân Như như muốn điên: "Rốt cuộc các ngươi họ Tiêu hay họ Thời?"
Những nữ nhân đanh đá Tiêu gia này thật sự có bệnh, mỗi lần đều giúp Thời Khanh Lạc đối nghịch nàng ta.
Thời Khanh Lạc nhướng mày: "Đây là Cát tiểu nương không đúng rồi, rõ ràng đám người lão thái thái chính là giúp đỡ người có lý, đây là ngươi muốn các nàng chẳng phân biệt thị phi?"
Tiêu lão thái thái phi một tiếng với Cát Xuân Như: "Không sai, chúng ta chính là giúp người có lý, chỉ thấy chướng mắt loại người thích làm ác như ngươi thôi."
Lúc tiểu tiện nhân này đánh bọn họ, sao không nghĩ bà ta là mẹ chồng đi?
Cát Xuân Như vô cùng tức gận, nếu không phải Tiêu Nguyên Thạch ở chỗ này, nàng ta thật sự muốn cho thị vệ đánh đám người bà già c.h.ế.t tiệt kia một trận.
Vì vậy nàng ta khóc lóc nhìn về phía Tiêu Nguyên Thạch: "Tướng quân, Thời Khanh Lạc khi dễ ta."
Tiêu Nguyên Thạch: ".."
Lần đầu tiên phát hiện tiểu kiểu thê rất có bản lĩnh.
Biết rõ không đánh lại, còn chủ động tìm Thời Khanh Lạc làm gì?
Chẳng qua Thời Khanh Lạc đánh Cát Xuân Như, cũng tương đương không cho ông ta chút mặt mũi nào.
Ông ta trầm mặt nhìn về phía Thời Khanh Lạc: “Ngươi hơi quá đáng rồi."
Thời Khanh Lạc hất tay Cát Xuân Như ra: "Vậy trái lại ông nên quản tiểu kiều thê của mình đi!"
Nàng lại nói: "Dù sao ai đối với ta không khách khí, ta cũng sẽ không khách khí."
Ý rất rõ, nếu tiểu kiều thê của ông lại chọc ta, vậy ta còn tiếp tục đánh.
Xưa nay Tiêu Nguyên Thạch đều biết đứaa con dâu xấu xa này không phải là người dễ trêu vào.
Ông ta hít sâu một hơi, nói với nha hoàn Cát Xuân Như: "Dẫn phu nhân của các ngươi về viện đi."
Ồn ào nữa, phủ Phó đô đốc lại trở thành trò cười.
Người của hai bên này không thể tụm lại, nếu không lại cãi nhau.
Ông ta không quản được nương ruột và con dâu, chỉ có thể tách Cát Xuân Như ra trước.
Trên mặt Cát Xuân Như đầy vẻ kháng cự, không dám tin nhìn Tiêu Nguyên Thạch"
”Tướng quân, nàng ta đánh vào mặt ta, chàng cứ mặc kệ như vậy?"
Nếu đổi thành lúc trước, đừng nói là bị người đánh, ngay cả tay nàng ta bị chút thương tích, ông ta cũng sẽ ôm nàng ta đau lòng nửa ngày.
Bây giờ thấy nàng ta bị đánh, còn muốn đưa nàng ta về viện, chuyện này làm cho nàng ta sau này sao có tiếng nói ở phủ Phó đô đốc.
Tiêu Nguyên Thạch vô cùng nhức đầu: "Là ngươi ra tay trước, lúc này mới bị đánh lại, vậy ngươi muốn thế nào?"
"Cũng đi lên cho nàng ta một bạt tai?"
Ánh mắt Cát Xuân Như sáng lên, cũng không phải là không thể.
Tiêu Nguyên Thạch thấy ánh mắt của nàng ta: "..."
Tiêu Nguyên Thạch cạn lời nhìn Cát Xuân Như: "Nếu ta đánh nó, ngươi có tin, một lát nữa người của toàn Bắc Thành đều sẽ biết, ta một cha chồng đánh con dâu đã cắt đứt quan hệ, danh tiếng lập tức mất sạch."
Thời Khanh Lạc ở một bên bổ sung: "Là tiền cha chồng, cảm ơn."
Nếu Tiêu Nguyên Thạch dám đánh nàng, quả thật nàng có thể ồn ào cho cả Bắc Thành đều biết.
Tiêu Nguyên Thạch: "..." Ông ta rất muốn hỏi, sao ngươi vẫn chưa lên trời đi?
Cát Xuân Như sụp đổ rồi, tại sao mỗi lần nàng ta chống lại Thời Khanh Lạc đều là bên bị thiệt?
Bây giờ ngay cả Tiêu Nguyên Thạch cũng không giúp nàng ta.
Chẳng những như vậy, lần này ngay cả Cát Xuân Nghĩa cũng không nhìn tiếp nữa.
"Tỷ, chúng ta về viện trước đi."
Bị người ta nói thành như vậy, muốn đánh người lại bị đánh lại, cũng đừng ở chỗ này tiếp tục làm mất mặt nữa.
Mặc dù hắn ta hận Thời Khanh Lạc, nhưng cũng biết bây giờ chống lại nữ nhân này chỉ có bọn họ chịu thiệt thôi.
Đặc biệt lúc này còn liên quan đến đám người Tiêu gia cũ, tỷ tỷ của hắn ta sao có thể là đối thủ được.
Lúc này Cát Xuân Như giống như mới bị đả kích.
Nàng ta nhìn sắc mặt không vui của đệ đệ, mím môi: "Được, về viện đi."
Nói xong cũng không nhìn Tiêu Nguyên Thạch và đám người Thời Khanh Lạc, trầm mặt dẫn Cát Xuân Nghĩa rời đi.
Trong lòng vô cùng hận, nàng ta nhớ món nợ này.
Lần này Tiêu Nguyên Thạch cũng bị nàng ta oán hận, nam nhân tận mắt thấy thê tử của mình bị đánh như vậy lại mặc kệ, thật là ngày càng không nhờ vả được.
Tình yêu sâu sắc đối với Tiêu Nguyên Thạch, cũng dần tiêu hao sạch cùng với những chuyện gần đây.
Nhìn Cát Xuân Như rời đi, Tiêu Nguyên Thạch thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó lại bị Thời Khanh Lạc cắm một đao: "Tiền cha chồng, xem ra trong nhà ngươi không có uy tín gì, tiểu kều thê của ông nghe lời đệ đệ, lại không nghe lời ông."
Tiêu Nguyên Thạch: "..."
Không nhắc đến thì không cảm thấy, nhắc đến ông ta lại lạnh lòng.
Cát Xuân Như ngày càng quá đáng.
Ở một bên Tiêu lão thái thái khinh bỉ nói: "Đáng đời đường đường là một Đại tướng quân, chẳng những không quản nổi thê tử của mình, còn để cho nàng ta cưỡi trên đầu đi tiểu, thật xấu hổ."
Tiêu Nguyên Thạch: "..." Đây thật sự là nương của ông ta sao? Đây là tiếng người nên nói sao?
Cái gì mà cưỡi trên đầu đi tiểu? Thật sự là làm nhục văn nhã.
Tiêu lão gia tử cũng thất vọng nhìn Tiêu Nguyên Thạch: "Lão nhị, để cho nữ nhân cưỡi lên đầu mình, ngươi làm Phó đô đốc không cảm thấy mất mặt sao?”
Tiêu lão đại và Tiêu lão tam cũng khinh bỉ nhìn ông ta.
Lão nhị này thật không có bản lĩnh, lại bị vợ cưỡi ngay lên đầu làm mất mặt trước mặt mọi người.
Nếu đổi thành bọn họ, đánh một cái, sau này sẽ biết nghe lời.
Cát Xuân Như kia bị lão nhị chiều hư rồi.