Mục lục
Xuyên Không Ta Trở Thành Sủng Thê Của Quyền Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trải qua chuyện ban ngày bị mọi người khinh bỉ, còn bị những lời nói nhục mạ mỉa mai, cộng với tưởng tượng không biết hôm nay bên ngoài đã truyền ra loại tin gì rồi, nàng ta đã đủ khó chịu rồi.

Không ngờ, tới cả Tiêu Nguyên Thạch cũng châm chọc nàng ta.

“Ta theo chàng lâu như vậy, thế mà chàng lại không tin ta. Ta là bị người ta tính kế, ta hoàn toàn không có quan hệ gì với Trịnh Đồng Phong cả.”

Tiêu Nguyên Thạch gặng hỏi: “Vậy vì sao ngươi lại đi ngắm hoa trước? Vì sao Trịnh Đồng Phong không có thiệp mời mà chạy đến đấy. Đừng nói các ngươi không có mèo mỡ gì.”

Cát Xuân Như cũng không quan đến cái gì nữa, khóc nói: “Ta, ta đúng là có hẹn với hắn ta. Nhưng chỉ nói chuyện hắn ta xin cưới Tiêu Bạch Lê, đến lúc đó nha hoàn của ta dẫn Tiêu Bạch Lê đến, hắn ta cũng đi đến nơi đó.”

“Sau đó, khiến người ta nhìn thấy dáng vẻ của họ một đôi, mọi người nhìn thấy rồi, Tiêu Bạch Lê cũng chỉ có thể gả cho Trịnh Đồng Phong.”

Nàng ta cũng không nói chuyện mình bảo Trịnh Đồng Phong hủy sự trong sạch của Tiêu Bạch Lê.

Tiêu Nguyên Thạch âm trầm nhìn chằm chằm nàng ta: “Ngươi thật sự rất tốt, lại còn dám đánh chủ ý lên người Bạch Lê.”

“Cuối cùng thì con bé chọc ngươi cái gì, ngươi lại tính kế con bé như thế?”

Ông ta không phải thằng đần, bảo Tiêu Bạch Lê bị ép gả cho Trịnh Đồng Phong, tất nhiên sẽ không còn thanh danh nữa.

Cát Xuân Như khóc không thở được nói: “Nó, nó không tôn trọng ta, không gọi ta là tiểu nương thì gọi là tỷ tỷ, ta không nuốt trôi được cục tức này. Hơn nữa, Trịnh Đồng Phong cũng là nhi tử của quan bốn phẩm, dư dả xứng với Tiêu Bạch Lê.”

Tiêu Nguyên Thạch tát Cát Xuân Như một bạt tai, sao bây giờ nữ nhân này lại biến thành thế này?

Hay ngay từ đầu nàng ta đã độc ác như vậy rồi?

“Chỉ vì một cái xưng hô, ngươi có thể hủy thanh danh của con bé? Lần trước, ta từng nói với ngươi, Trịnh Đồng Phong không phải người tốt gì dân nên ngươi đừng có ghép đôi bậy bạ, ngươi không nghe. Giờ thì tốt rồi, bản thân bị cắn ngược.”

“Tính kế Bạch Lê không thành công, còn tự mình rơi vào kết cục này.”

Tiêu Nguyên Thạch vô cùng tức giận nói: “Bây giờ ngươi khóc đáng thương như vậy, thế ngươi có nghĩ tới không, nếu hôm nay người bị hủy đi trong sạch này là Bạch Lê thì bây giờ con bé có phải càng đau lòng hơn không?”

Dù nói thế nào đi nữa, Tiêu Bạch Lê cũng là nữ nhi ruột của ông ta.

Nữ nhi như hoa như ngọc của ông ta, lại đưa cho một kẻ như Trịnh Đồng Phong chà đạp, ông ta làm sao vui được.

Cát Xuân Như cũng giỏi thật, hết lần này đến lần khác tính kế con bé.

Quan trọng chính là tính kế không thành còn bị cắn ngược, bây giờ chỉ biết khóc.

Ông ta đột nhiên hỏi: “Tên đó hôn ngươi rồi?”

Cơ thể của Cát Xuân Như cứng đờ, khóc càng dữ hơn: “Hắn ta vô lễ với ta, ta hoàn toàn không chống cự được. Chàng tin ta đi, ta không có gì với hắn ta cả.”



Nói xong, nàng ta lại chạy đến ôm Tiêu Nguyên Thạch, lại bị ông ta đẩy ra.

Hết cách rồi, tưởng tượng đến nữ nhân này bị nam nhân khác chạm qua, ông ta không cách nào chấp nhận được, một chút cũng không muốn gặp mặt nàng ta.

“Mọi người đều nói tự thân không có nhược điểm thì sẽ không bị gì, nếu như ngươi không trêu ghẹo Trịnh Đồng Phong thì hắn ta có thể vô lễ với ngươi sao?

Nếu ngươi ngoan ngoãn ở phủ tướng quân thì có thể xảy ra chuyện này không?

Muội muội của ngươi còn chạy đến tạo áp lực cho ta, bảo ta bỏ việc cấm túc cho ngươi, thế mà ngươi làm chuyện này hay sao?”


Nhắc đến chuyện này, ông ta tức giận vô cùng: “Muội muội kia của ngươi cũng là một sói mắt trắng. Ông đây nuôi dưỡng nàng ta thật tốt, ngay cả nữ nhi ruột của ta cũng không bằng. Còn đưa đồ cưới cho nàng ta nhiều như vậy, tạo ích lợi cho Nhị hoàng tử, chỉ vì muốn nàng ta thành công gã vào làm trắc phi của Nhị hoàng tử, nhưng nàng ta trả lại ta cái gì? Nếu không có ông đây, với thân phận của nàng ta vào phủ Nhị hoàng tử làm thiếp cũng không có tư cách.”

Cát Xuân Như vừa nghe bất chấp nói: “Chàng, sao chàng lại nói muội muội của ta như vậy.”

Thấy nàng ta bây giờ vẫn còn bênh vực cho sói mắt trắng kia, Tiêu Nguyên Thạch tức giận đến phát nổ.

“Được rồi, ông đây lười nói chuyện sói mắt trắng. Nhưng từ giờ trở đi, phủ tướng quân sẽ không chia một xu, cũng không cho phép ngươi cầm tiền trợ cấp cho muội muội và đệ đệ của ngươi nữa. Nếu không, ngươi cứ đi sống chung với bọn chúng đi.”

Đây là lần đầu tiên Tiêu Nguyên Thạch đối xử với Cát Xuân Như như vậy.

Cát Xuân Như nhìn dáng vẻ này cũng biết nam nhân này đã ghét bỏ mình không còn sạch sẽ.

Còn có thể trách nàng ta sao? Nàng ta là một nữ tử tay trói gà không chặt, làm sao phản kháng với Trịnh Đồng Phong được?

Hơn nữa, Tiêu Bạch Lê châm chọc sỉ nhục nàng ta như thế, phu thê Tiêu Hàn Tranh lại hại nàng ta như vậy thì sao nàng ta không trả thù được?

Thế mà, ông ta còn giận chó đánh mèo lên người đệ đệ với muội muội của nàng ta.

Cát Xuân Như khóc đến muốn tắt thở: “Tiêu, Tiêu Nguyên Thạch, chàng, chàng rất, quá đáng. Sao chàng có thể, có thể đối, đối, đối xử với ta như thế hu hu…”

Tiêu Nguyên Thạch thấy nàng ta còn chưa biết lỗi, tức giận đến mức giơ chân đạp chậu than ngã lăn ra đất.

“Ta còn phải đối xử với ngươi như thế nào, ta vì ngươi hòa ly với chính thê, cắt đứt quan hệ với ba đứa con, còn bị người ta mắng lên đầu. Vì ngươi cầm tiền đã bán mạng trên chiến trường, đưa cho ngươi trợ cấp cho đệ đệ và muội muội ở nhà mẹ đẻ. Ta vất vả quay về kinh vào bộ binh, lại do quan hệ của với ngươi bị mất quan chức. Ngươi còn muốn ta làm thế nào?”

“Ngươi tự nghĩ lại việc làm của mình gần đây xem, việc nào là có lý?”

“Thanh danh của phủ tướng quân cũng bị ngươi hủy hoại rồi, ta có trách ngươi không? Thế mà ngươi đối xử với ta như thế nào? Chưa từng lo lắng cho danh tiếng của ta, chỉ biết đi trợ cấp cho đệ đệ và muội muội, không thì lại đi ra bên ngoài làm mất danh tiếng của ta. Cát Xuân Như, ta thật sự thất vọng về ngươi!”

“Từ hôm nay trở đi, ngươi yên tỉnh ở trong viện cho ta, không cho bước ra ngoài cửa viện nửa bước. Lần này đừng nói là muội muội ngươi đến gõ cửa, chính Nhị hoàng tử tự đến, ta đây cũng sẽ không cho ngươi đi ra.”

Ông ta chỉ muốn rước khi đi Bắc Cương, sống được vài ngày yên ổn.

Ông ta từng rất yêu chiều nàng ta, nên khiến nàng ta không thấy rõ địa vị của mình, bây giờ phải để nàng ta tĩnh táo lại.”

Ông ta nói xong cũng không quay đầu mà xoay người bước đi, hoàn toàn không để ý Cát Xuân Như đang khóc sắp ngất xỉu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK