Cũng may lần này vương gia vì g.i.ế.c Nghệ vương, chẳng những phái người am hiểu kỳ môn độn giáp đi theo, còn mượn cho bọn họ một con chim am hiểu truy kích do một kỳ nhân nuôi.
Vì thế bọn họ truy đuổi về hướng bên kia.
Bên kia, Tiêu mẫu chạy mãi không ngừng.
Đột nhiên hãi gã ám vệ nhảy từ trên cây xuống: “Bọn họ đuổi kịp rồi.”
Ám vệ cõng Nghệ vương sững sờ: “không phải xoá dấu vết với đổi hướng rồi sao?”
Một người trong số hai người nhảy từ trên cây xuống nói: “Trong tay bọn họ có một con chim có thể lần theo dấu vết bằng mùi hương.”
"Trừ khi bỏ Nghệ vương lại, nếu không thì không thể cắt đuôi bọn họ được.”
Người cõng Nghệ vương nhíu mày: “Nếu bỏ Nghệ vương lại, ngài ấy mà xảy ra chuyện thì chỉ sợ chủ tử cũng không dễ bề giải thích với hoàng thượng.”
"Bọn họ chặn g.i.ế.c Nghệ vương ở gần huyện Hà Dương, có khi là muốn vu oan cho chủ tử.”
Đặc biệt là bọn họ đã bắt gặp rồi, nếu mà bỏ Nghệ vương lại, hoàng thượng mà biết thì chắc chắn chủ tử sẽ gặp rắc rối.
Ba người khác cũng tán thành.
"Ta với Nghệ vương đổi quần áo, có lẽ con chim kia lần theo mùi máu.”
Một người trong đó nói: “Sau đó ta sẽ dẫn mị người rời đi.”
"Được!” Hiện tại cũng cũng chỉ còn mỗi cách này.
Tất nhiên Tiêu mẫu và Tiêu Bạch Lê không phản đối.
Nếu gặp được Nghệ vương bị thương, lại còn từng có qua lại, các nàng cũng không thể thấy c.h.ế.t mà không cứu.
Hơn nữa theo lời ám vệ nói, nếu không cứu sẽ là gây ra rắc rối lớn cho nhi tử / ca ca.
Các nàng xoay người, ám vệ và Nghệ vương nhanh chóng đổi quần áo.
Một người trong số đó chạy xuống dưới chân núi, ba người còn lại cõng Nghệ vương, dẫn theo Tiêu mẫu và Tiêu Bạch Lê chạy sang bên kia núi.
Hiện tại xuống núi lại là không sáng suốt.
Có khi những tử sĩ kia còn đang mai phục dưới chân núi.
Chẳng mấy chốc các tử sĩ đã dừng lại ở nơi bọn họ tách ra.
Con chim kia hơi do dự, ngửi về phía hướng xuống núi, rồi lại ngửi theo hướng lên núi.
Cuối cùng lựa chọn hướng xuống núi, mùi m.á.u bên này nồng hơn chút.
Các tử sĩ khác thấy thế cũng định đuổi theo con chim nhỏ về hướng xuống núi.
Nhưng tên thủ lĩnh tử sĩ lại dừng bước.
"Chắc chắn bọn họ sẽ chia làm hai nhóm, có khả năng một bên trong hai nhóm đấy có người mặc quần áo của Nghệ vương.”
Con chim này có thể phân biệt được mùi m.á.u của người, cho nên chỉ có thể là tình huống này.
Gã suy nghĩ: “Các ngươi tiếp tục đuổi theo xuống dưới chân núi, cũng hội hợp luôn với người dưới chân núi.”
"Mấy người các ngươi đi theo ta lên núi xem thử.”
Các tử sĩ lập tức chấp hành theo lệnh của gã.
Nhưng số người xuống núi đã chiếm hai phần ba, cũng do thủ lĩnh tử sĩ nghi ngờ Nghệ vương thật sẽ xuống núi.
Dù sao thì Nghệ vương bị thương không nhẹ, kim sang dược cầm m.á.u bình thường hoàn toàn không có tác dụng, phải nhanh chóng đưa đi trị liệu mới kịp.
Nhưng vì để đề phòng cẩn thận, gã vẫn tự dẫn bốn người đuổi theo.
Tốc độ của bọn họ rất nhanh, chẳng mất bao lâu đã đuổi kịp hai người xuống núi.
Hai gã ám vệ thấy thế thì trao đổi ánh mắt với nhau, lập tức móc kiếm ra đối đầu với đám tử sĩ.
Bên kia, tên thủ lĩnh tửu sĩ kia cũng đuổi theo mấy người Tiêu mẫu.
Ám vệ cõng Nghệ vương thở dài: “Những người này là tinh anh trong tử sĩ, quả nhiên lợi hại, mới đó mà đã đuổi kịp chúng ta rồi.”
"Phu nhân, ngươi và tiểu thư mang Nghệ vương đi trước đi, chúng ta ở lại ngăn cản bọn họ.”
Hiện tại cũng chỉ còn mỗi cách này.
Tiêu mẫu hít một hơi thật sâu gật đầu: “Được!”
Tiêu gia cũ trước kia bà ấy ở chẳng những phải làm việc nhà, mà còn phải xuống ruộng, cho nên sức lực cũng không quá nhỏ.
Vì thế bà ấy cõng Nghệ vương, dẫn theo Tiêu Bạch Lê chạy về phía con đường mà ám vệ chỉ.
Tên ám vệ kia vừa rút đao, vừa nói với Tiêu mẫu: “Phu nhân, nếu chúng ta không đánh lại được đám tử sĩ này, vậy các ngươi cứ bỏ lại Nghệ vương chạy trước đi.”
Tiêu mẫu cắn môi: “Chúng ta sẽ cố gắng sống sót, các ngươi cũng vậy, tuyệt đối đừng lấy mạng mình ra liều chết.”
Nghe thấy lời bà ấy nói, trong lòng ám vệ thấy ấm áp: “Được, chúng ta sẽ cố gắng cầm cự, cũng sống sót.”
Thấy những người kia sắp đuổi kịp, Tiêu mẫu cõng Nghệ vương dẫn theo Tiêu Bạch Lê nhanh chóng chạy đi.
Một người trong số ba gã ám vệ lấy ra một cái ống trúc nhỏ, kéo ra một sợi dây.
Tiếp đấy mấy tia pháo hoa màu đỏ đột nhiên bay lên bầu trời và nổ tung.
Bọn họ chỉ hy vọng chủ tử có thể nhanh chóng dẫn người đến cứu viện.
Sau đó bọn họ lập tức đối đầu với đám tử sĩ đuổi theo.
Tiêu Hàn Tranh bồi dưỡng không ít người, lần lượt canh gác ở mấy nơi tại huyện thành.
Trong đó có người chuyên phụ trách điều tra toàn thành.
Nhìn thấy pháo hoa tín hiệu bên kia, sắc mặt thay đổi, đến huyện nha bẩm báo với tốc độ nhanh nhất.
Tiêu Hàn Tranh nghe thấy vậy thì mặt cũng biến sắc, bỏ lại công vụ mang theo người lập tức ra roi thúc ngựa chạy đến ngọn núi kia.
Hắn hơi khó hiểu, sao mẫu thân và muội muội lại gặp phải nguy hiểm, lại còn đến mức cả bốn gã ám vệ cũng không xử lý được.
Bốn người kia là do hắn huấn luyện ra, cho dù là sức chiến đấu hay năng lực ứng biến đều đứng đầu.
Có lấy một địch ba cũng không thành vấn đề, trừ khi gặp được sát thủ rất tinh nhuệ hoặc tử sĩ mới có thể cầu cứu.
Nhưng dựa theo thế cục hiện tại ở Bắc cương, cho dù là Cẩm vương, hay tiền triều hoặc người Cát Quốc, không thể nào ra tay với mẫu thân và muội muội của hắn mới đúng.
Vậy chắc chắn đã có chuyện gì đấy đột ngột xuất hiện.
Hắn vừa nghĩ vừa đẩy nhanh tốc độ cưỡi ngựa.
Trên ngọn núi bên kia.
Mấy người tử sĩ truy kích đã bị cản lại, nhưng vận may của ba người Tiêu mẫu có hơi kém, đột nhiên gặp phải một con lợn rừng khá lớn.
Nhìn thấy có người chạy vào địa bàn của nó, nó làm bộ trông như muốn tấn công.
Tiêu Bạch Lê thấy thế lập tức vung roi trong tay qua đó.
"Nương, ngươi cõng Nghệ vương tiếp tục chạy về phía trước đi, để ta ngăn cản nó cho.”
Vẻ mặt Tiêu mẫu lo lắng: “Ta ở lại với con.”
Nói rồi bà ấy định thả Nghệ vương xuống.
Tiêu Bạch Lê quýnh lên: “Nương, ngươi mang theo Nghệ vương chạy đi, các ngươi ở chỗ này sẽ thu hút sự chú ý tấn công của lợn rừng, làm ta mất tập trung.”
Tiêu mẫu nghe thấy vậy, lúc này bà ấy mới khẽ cắn môi: “Được, vậy con phải cẩn thận đấy.”
"Xử lý con lợn rừng xong thì con cũng đứng đến tìm ta, lén lút xuống núi chạy đi tìm ca ca con đi.”
Ngọn núi này không nhỏ, sau khi chia ra chạy, nữ nhi mà muốn tìm được bà sẽ không dễ.
Tránh để gặp thêm nguy hiểm gì khác, chẳng thà tách ra hành động.
Tiêu Bạch Lê gật đầu: “Được, vậy nương à, các ngươi cũng phải cẩn thận đấy!”
Nàng ấy vừa mới nói xong, đã nhìn thấy con lợn rừng kia xông đến không chút do dự.
Lợn rừng ngửi thấy mùi m.á.u tươi trên người Nghệ vương, cho nên nó chạy về phía Tiêu mẫu.
Tiêu Bạch Lê lập tức rút d.a.o găm giấu trong giày ra, vung roi chủ động đánh nó.
Một roi đập trúng làm lợn rừng đau đến mức hí lên một tiếng, quay đầu lao về phía nàng ấy.
Tiêu mẫu biết hiện tại giá trị vũ lực của nữ nhi không thấp, kể cả không g.i.ế.c được một con lợn rừng thì bỏ chạy một mình cũng không thành vấn đề.
Bà khẽ cắn môi, cõng Nghệ vương tiếp tục chạy về phía trước.
Trong lòng bà chỉ còn duy nhất một suy nghĩ, nhất định phải mang theo Nghệ vương sống sót rời khỏi chỗ này.