Tiêu lão thái mất hứng hỏi lại: "Ngươi muốn ta đi tố cáo nhi tử của mình?"
Thời Khanh Lạc hắc tuyến, đường não của Tiêu lão thái này thật là ngắn, khó trách vẫn luôn bị Hạnh Hồng kia xúi giục.
"Ta không phải để cho ngài đi tố cáo ông ta, mà là để cho các ngươi trực tiếp đi đến phủ tướng quân ở kinh thành."
"Nếu như ông ta và nữ nhân kia không đồng ý, các ngươi liền uy h.i.ế.p sẽ đi tố cáo bọn họ tội bất hiếu."
"Mới vừa rồi ngài nói như thế nào với tướng công của ta, thì sau đó cứ nói như vậy với nhi tử của ngài, tuyệt đối sẽ không sai."
"Hơn nữa đảm bảo còn rất có tác dụng, dù sao ông ta nhất định phải phụng dưỡng các ngươi, tướng công của ta thì không cần."
Tiêu thái thái còn do dự, dù sao bây giờ bà ta có chút sợ đứa nhi tử cả người đầy sát khí kia.
Thời Khanh Lạc thấy bà ta đã lung lay, không ngừng cố gắng nói: "Lão thái thái, dù cho ngài không lo nghĩ cho mình, cũng nên lo nghĩ có mấy đứa tôn tử chứ!"
"Bọn họ không thông minh không có thiên phú đọc sách như tướng công nhà ta, nếu có một nhị bá, nhị thúc làm quan lớn như vậy, tại sao lại không cần?"
"Chẳng lẽ là muốn làm nông dân cả đời?"
Tiêu đại lang và Tiêu nhị lang: "..." Bị nhắc đến rồi, bọn họ rõ ràng thông minh, chỉ là không thích đi học mà thôi.
Nhưng nghe đến câu thứ hai, bọn họ cũng không để ý những chuyện khác: "Nãi nãi, chúng ta không muốn làm nông dân."
Vốn dĩ lúc trước hai người này cũng với Tiêu Hàn Tranh lần lượt là Đại lang, Nhị lang và Tam lang, sau khi phân gia đoạn tuyệt quan hệ, Tiêu Hàn Tranh chủ động để cho người trong thôn gọi mình là Đại lang, gọi Tiểu Dật là Nhị lang.
Cũng vì cố ý phân biệt với nhà cũ.
Tiêu lão thái ngơ ngấn, đúng vậy, sao cháu trai bảo bối của bà ta có thể làm nông dân được chứ?"
"Lấy địa vị thân phận bây giờ của Tiêu đại tướng quân, tùy tiện sắp xếp cho hai nhi tử và mấy tôn tử vô tích sự của ngài, tuyệt đối là chuyện dễ dàng."
"Không phải bọn họ còn chứa cưới tức phụ sao, sau khi đi đến kinh thành, nếu muốn cưới tức phụ, thì cứ dựa lưng vào phủ tướng quân, dạng cô nương gì trong kinh thành mà không cưới được? Cần gì phải ở lại cưới cô nương trong thôn chứ."
"Hơn nữa, lúc trước bà bà của ta cũng hiếu kính ngài, còn luôn chịu khó hầu hạ ngài nữa."
"Dựa vào cái gì sau khi vào cửa nữ nhân kia lại không hầu hạ người bà bà này là ngài? Nàng ta xem thường ai đó."
"Dù cho là phu nhân tướng quân thì như thế nào, ngài còn là nương của tướng quân nha."
"Đương kim thánh thượng lấy hiếu trị thiên hạ, chỉ cần chưa đoạn tuyệt quan hệ phân gia, bọn họ nhất định phải hiếu kính ngài và tiền gia gia."
Nữ nhân kia để lại Hạnh Hồng, trừ muốn g.i.ế.c một nhà tiểu tướng công ra, khẳng định còn muốn để cho cực phẩm nhà cũ không đến kinh thành dựa vào bọn họ.
Thời Khanh Lạc cũng lười dùng thủ đoạn bạo lực, áp chế những cực phẩm này của nhà cũ.
Cực phẩm như vậy sao có thể chỉ để nhà bọn họ cảm nhận được chứ? Nói như thế nào cũng phải để cho phụ thân cặn bã và nữ nhân xấu xa kia "Hưởng thụ" một phen thật tốt mới đươc.
Đối phương muốn ghê tởm bọn họ, nàng liền gậy ông đập lương ông, ghê tởm lại.
Mấy người Tiêu lão thái càng nghe càng có đạo lý.
Mặc dù bọn họ đều biết nha đầu c.h.ế.t tiệt đang khích bác, nhưng đây đều là sự thật.
Hai người kia sống sung sướng ở kinh thành, ăn ngon mặc tốt, mà bọn họ thì phải tiếp tục sống cuộc sống khổ cực, làm nông dân, dựa vào cái gì chứ!
Tiêu lão thái suy nghĩ một chút hỏi: "Nếu thật sự tố cáo bọn họ bất hiếu, có thể tố cáo được sao? Nó là Đại tướng quân đó."
Thật ra trước đó bọn họ cũng nghĩ đến chuyện này, nhưng đến kinh thành, lại sợ không có ai quản được nhi tử vô liêm sĩ làm đại tướng quân kia, trái lại bọn họ còn bị trừng trị ngược lại, cho nên không dám hành động.
Thời Khanh Lạc gật đầu: "Tất nhiên có thể tố cáo được rồi!"
"Kinh thành có một nơi gọi là Phủ doãn, đặc biệt quản những chuyện này, các ngươi đi gõ trống tố cáo là được."
"Còn có Ngự sử chuyên nhìn chằm chằm vào nhà của quan viên để xem họ có phạm sai lầm hay không, một khi biết Đại tướng quân bất hiếu, Ngữ sử nhất định sẽ tố cáo."
"Cũng chính là nói Tiêu tướng quân sẽ bị Ngự sự tố cáo đến chỗ của Thánh thượng."
"Cho nên chỉ cần các ngươi lấy chuyện hiếu đạo và chuyện huynh đệ yêu thương nhau gây khó dễ, tuyệt đối có thể lấy được chỗ tốt."
Càng đứng chỗ cao lại càng phải cẩn thận.