Mục lục
Xuyên Không Ta Trở Thành Sủng Thê Của Quyền Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bà ta hừ lạnh, “Dù đã phân gia đoạn tuyệt quan hệ, cũng không thay đổi được sự thật ta là nãi nãi của Tiêu Hàn Tranh.”

Thời Khanh Lạc gật đầu, “Đúng là về mặt huyết thống thì không thay đổi được, chẳng qua trong tộc của chúng ta và sổ ghi chép của nha môn, cũng là người hai nhà, cho nên ngài vẫn là tiền nãi nãi."

Tiêu lão thái: “……” Tức phụ mà Tiêu Hàn Tranh tìm này, quả thực quá làm cho người ta ghét rồi.

Bà ta trầm mặt nói: “Ta đến thăm Tranh Nhi.”

Thời Khanh Lạc làm ra bộ dạng giống như gặp quỷ, “Cuối cùng ngài cũng nhớ đến tiền tôn tử của mình rồi?”

Tiêu lão thái: “……” Đừng cho là ta không nghe được sự châm chọc của ngươi.

Thời Khanh Lạc chọc tức Tiêu lão thái không nhẹ.

“Khổng thị đâu? Để nó đến gặp ta.”

Bà ta vẫn thích tiếp xúc với Khổng thị hơn.

Thời Khanh Lạc mở cửa ra, “Nương của ta đang bận rộn ở hậu việc không rảnh, có việc gì ngài nói với ta là được, hiện tại cái nhà này do ta quản gia."

Sắc mặt của Tiêu lão thái càng khó coi hơn, “Khẩu khí của ngươi thật lớn.”

Thấy cửa đã mở ra, bà ta không khách khí đi vào bên trong.

Lúc này nha hoàn bên cạnh lại bị Thời Khanh Lạc ngăn cản.

Thời Khanh Lạc nói trắng ra: “Nhà của chúng ta không chào đón nha hoàn của ngoại thất kia.”

Sắc mặt Hạnh Hồng hơi thay đổi, ủy khuất nhìn về phía Tiêu lão thái thái, “Lão phu nhân, nô tỳ……”

Ả ta còn lời chưa nói xong, đã bị Thời Khanh Lạc ngắt lời: “Ngươi gọi ai cũng vô dụng, nhà ta không chào đón ngươi.”

Tiêu lão thái không vui nói: “Hiện tại nó là nha hoàn của ta.”

Thời Khanh Lạc không cho bà ta mặt mũi: “Nếu ngài muốn dẫn nha hoàn này vào thì cũng đừng vào nữa."

Nàng liếc mắt nhìn hai gã nam tử kia một cái, nắm bàn tay thành quyền nói: “Tuy rằng ta không đánh người già, nhưng có thể đánh người cùng thế hệ."

Ngô thị và Vương thị đã tự mình thấy càng tự mình trải nghiệm giá trị vũ lực của Thời Khanh Lạc.

Vương thị lập tức nói: “Nương, nếu như vậy, vậy để Hạnh Hồng ở ngoài cửa chờ chúng ta đi, hoặc là về nhà trước cũng được.”

Bà ta tuyệt đối tin tưởng, nha đầu c.h.ế.t tiệt này sẽ ra tay với nhi tử của mình.



Ngô thị cũng sợ Thời Khanh Lạc ra tay với nhi tử của mình, đi theo khuyên bảo: “Nương, chúng ta đi vào thăm Tranh Nhi, Hạnh Hồng đi theo đúng là không tốt.”

Bà ta dám khẳng định, nếu lão thái thái nhất định muốn dẫn theo Hạnh Hồng, nha đầu c.h.ế.t tiệt kia tuyệt đối sẽ không cho bọn họ vào cửa.

Lão thái thái: “……” Hai đứa con dâu luôn bưu hãn của mình sao lại sợ hãi thành như vậy, thật mất mặt.

Hạnh Hồng: “……” Rốt cuộc bọn họ đang sợ ai?

Tuy rằng Têu lão thái thái không quá tin tưởng chuyện Thời Khanh Lạc sẽ động thủ, chẳng qua nghĩ một chút vẫn quay đầu nói với Hạnh Hồng: “Ngươi đi về trước đi.”


Lần này Hạnh Hồng thật sự ủy khuất, “Lão thái thái, nô tỳ muốn hầu hạ ngài nha.”

Ở một bên Thời Khanh Lạc cắm một con d.a.o vào, “Hầu hạ là giả, muốn giám thị lão thái thái mới là thật đi?”

Nàng lại nói với lão thái thái: “Tiền nãi nãi, chủ tử của người ta là vị ở kinh thành nha, không nghe lời ngài.”

Tiêu lão thái thái cũng hiểu được, nha đầu c.h.ế.t tiệt này muốn châm ngòi ly gián.

Nhưng trong lòng bà ta cũng cảm thấy không thoải mái, sầm mặt nhìn về phía Hạnh Hồng, “Nếu ngươi không nghe lời của ta nói, vậy ngươi liền trở về kinh thành với chủ tử của ngươi đi.”

Đừng tưởng rằng bà ta là đồ ngốc, bên ngoài nha hoàn này hầu hạ bà ta, nhưng trong lòng lại không tôn kính bà ta.

Ở trước mặt nha đầu c.h.ế.t tiệt này, nha hoàn này lại không nghe lời bà ta chính là hạ mặt mũi của bà ta, làm bà thực sự không vui.

Lời này thành công làm Hạnh Hồng thay đổi sắc mặt, ả ta uốn gối nói: “Vâng!”

Ả ta lạnh lùng liếc mắt nhìn Thời Khanh Lạc, bị bắt đi ra khỏi sân, nhưng cũng không về nhà.

Thời Khanh Lạc lạnh lùng nhìn ả một cái “Hạ nhân thì phải có giác ngộ của hạ nhân, đừng tưởng rằng chủ tử từ chim sẻ bay lên đầu cành, ngươi cũng có thể bừa bãi theo.”

Nói xong cũng không hề quan tâm Hạnh Hồng, làm ra tư thế mời với Tiêu lão thái thái: “Tiền nãi nãi, mời!”

Tiêu lão thái thái hừ một tiếng, lúc này mới để Ngô thị đỡ đi vào sân.

Thời Khanh Lạc nhìn bà ta cũng biết thân thể còn khỏe mạnh, đây chỉ là bắt chước lão thái quân nhà quan, nhưng lại không ra hình dạng gì cả.

Sau khi lại để Vương thị và hai gã nam tử trẻ tuổi đi vào, Thời Khanh Lạc đóng cửa lại, đồng thời ngăn cách ánh mắt tức giận phẫn nộ của Hạnh Hồng.

Tiêu lão thái thái vừa vào cửa, liền thấy Tiêu Hàn Tranh bình tĩnh ngồi trong viện, trong mắt có thêm mấy phần phức tạp.

Hai gã nam tử tuổi trẻ nhìn thấy Tiêu Hàn Tranh, không tự chủ rụt cổ, hiển nhiên có chút sợ hắn.

Tiêu Hàn Tranh đứng lên, thái độ lãnh đạm, “Tiền nãi nãi có việc gì?”

Xưng hô này là học theo Thời Khanh Lạc, hắn cảm thấy rất phù hợp.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK