Cát Xuân Như đở Tiêu lão thái, người bà ta rất bẩn còn có mùi chua, ghê tởm muốn nôn mửa, nhưng phải cố gắng chịu đựng, nàng ta sắp không nhịn nổi rồi.
Chỉ là nàng ta không ngờ tới đây mới chỉ là món khai vị, món chính còn đang chờ ở phía sau..
Tiêu Nguyên Thạch cũng không có cách nào, ngày đầu tiên cha nương đến, ông ta không thể tỏ ra bất mãn, cho nên chỉ có thể để kiều thê chịu ủy khuất một thời gian.
Lúc đang tắm rửa, Cát Xuân Như muốn cho gọi nha hoàn đến phục vụ Tiêu lão thái.
Tiêu lão thái không chấp nhận đòi Cát Xuân Như tự tay tắm rửa cho mình.
Cát Xuân Như không nói, đứng bất động, rõ ràng là không vui.
Tiêu lão thái lại bắt đầu khóc lóc kể lể tại sao bà ta lại có con dâu bất hiếu như vậy...
Những đứa con dâu khác đều hiếu thuận với bà ta.
Bà ta muốn ra ngoài hỏi thăm nhà quan viên xung quanh một chút, có tức phụ nhà ai chán ghét không kính trọng mẹ chồng hay không.
Bà ta ép buộc Cát Xuân Như phải tự tay tắm cho bà cho bằng được, cuối cùng nàng ta không chịu được mà nôn hết tất cả những gì đã ăn vào bữa trưa.
Tiêu lão thái thấy vậy càng không vui, cũng chỉ là một hồ ly tinh sa cơ thất thế, cha nương đều là nông dân chân đất, giờ cưới nhi tử bà ta mới một bước lên mây, ấy vậy còn tỏ vẻ chán ghét bà ta.
Nếu không phải cưới được nhi tử bà ta thì không biết Cát Xuân Như đã gả vào một nhà sa cơ thất thế, sống khó khăn, chứ huống chi là giống như bây giờ đeo vàng đeo bạc hưởng phúc ở phủ tướng quân..
Hơn nữa tại sao trên người bà ta lại vừa bẩn vừa có mùi?
Còn không phải là con hồ ly tinh này thổi gió bên gối, để cho nhi tử bất hiếu bọn họ mới phải len lén chạy đến kinh thành.
Càng nghĩ càng tức giận, Tiêu lão thái chuẩn bị muốn dày vò con hồ ly tinh này, ra oai phủ đầu với nàng ta.
Chờ đối phương nôn xong rồi, bà ta lại gọi Cát Xuân Như tới lau người và lau tóc.
Cuối cùng cũng đã xong, Cát Xuân Như mệt mỏi gọi nha hoàn mang đồ ăn ra bàn.
Nàng ta nghĩ rằng nếu Tiêu lão thái và những người khác nhìn thấy một bàn đồ ăn ngon thì họ sẽ hài lòng, hoặc chỉ tập trung vào ăn uống, sẽ không làm phiền nàng ta nữa, cho nên nàng ta chuẩn bị bàn ăn rất phong phú.
Nếu không phải Thời Khanh Lạc đã nói trước, đúng là khi thấy bàn đồ ăn này người Tiêu gia sẽ rất hài lòng, nhưng bây giờ...
Vì vậy lúc ăn cơm,, nhìn thịt cá trên bàn, người nhà cũ Tiêu gia không kìm được nước miếng, lại mắng hai tên súc sinh này một lần nữa.
Quả nhiên một bữa ăn của hai đứa bất hiếu này lại xa xỉ như vậy.
Trước đó bọn họ còn bán tính bán nghi với những lời của Thời Khanh Lạc.
Nói cho cùng Thời Khanh Lạc bất mãn vì sự bất công của Tiêu Nguyên Thạch, để trút giận cho Tiêu Hàn Tranh, khẳng định xúi giục bọn họ đến kinh thành gây chuyện với Tiêu lão nhị.
Nhưng bây giờ họ tin cả rồi, như Thời Khanh Lạc đã nói, nàng - đứa cháu dâu đã phân gia đoạn tuyệt quan hệ còn đáng tin hơn hai đứa súc sinh này..
Hai tên súc sinh này ngày nào ở nhà cũng ăn ngon như vậy, người trong thôn bọn họ mười ngày nửa tháng mới dám xẻ thịt ăn một lần, càng nghĩ càng thấy bực mình.
Không có so sánh thì không có đau thương.
Trên thực tế, bữa ăn tphủ tướng quân cũng không xa hoa như vậy, Cát Xuân Như là đang tự đào hố chôn mình.
Tất nhiên, nguyên nhân chính là có một biến số như Thời Khanh Lạc, nàng đã đào hố cho đôi nam cặn bã nữ ti tiện này, còn Cát Xuân Như này lại dùng chiêu cũ để đối phó với nhà cũ Tiêu gia, cho nên mới không tự chủ rơi vào hố.
Tiêu lão thái nói với Cát Xuân Như đang làm ra vẻ ủ rũ: “Đến phục vụ bữa tối cho ta.”
Cát Xuân Như đặc biệt không vui mắt lại đỏ hoe, lấy khăn tay lau khóe mắt rồi nhìn Tiêu Nguyên Thạch.
Nàng ta hy vọng phu quân có thể ngăn bà già này tiếp tục hành hạ mình
Tiêu Nguyên Thạch thấy bộ dáng kia của kiều thê nhà mình , lòng cũng đau.
“Nương, để nha hoàn hầu hạ ngài đi, Xuân Như chưa có nhiều kinh nghiệm, sợ hầu hạ không chu đáo.”
“Bang!” Tiêu lão thái đập đũa xuống bàn.
Bà ta nhướng mày nhìn nhi tử: “Sao, ta bảo nàng hầu hạ ta một bữa cơm mà ngươi cho rằng ta ủy khuất nàng?”
Bà ta nói đầy ẩn ý: “Khổng thị cũng từng hầu hạ ta, tại sao ngươi không mở miệng nói giúp một lần nào?"
“Hình như đúng như lời mọi người nói, ngươi chính là ái thiếp diệt thê, vì một con hồ ly tinh, thậm chí bất hiếu với cha nương.”
Khi Cát Xuân Như nghe được lời này, lòng đau như cắt.
Điều nàng ta kiêng kỵ và ghét nhất là tướng quân đã có tức phụ, dù đã hòa ly thì đó cũng là cái gai trong lòng nàng ta.
Tiêu lão thái còn so sánh nàng với người tức phụ trước nữa.