Mục lục
Xuyên Không Ta Trở Thành Sủng Thê Của Quyền Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trên mặt mấy người khác cũng đầy vẻ bất đắc dĩ.

Sau đó lão gia tử ghét bỏ bọn họ, vẫy tay xui đuổi, “Đi ra ngoài, đi ra ngoài, các ngươi cứ ở chỗ này, sao chúng ta có thể tập trung chơi mạt chược.”

Bọn họ không nói lên lời, chỉ có thể rời đi.

Sau khi bọn họ rời khỏi, tứ phu nhân nhìn đại phu nhân cười nói: “Đại tẩu, lão lục còn có mạc chược không?”

“Nếu có, buổi chiều ta đến viện ngươi chơi.”

Tam phu nhân cười nói: “Ta cũng đi.”

Nhị phu nhân cũng nói: “Ta đây cũng muốn chơi.”

Tiếc thay, đại phu nhân cũng không có mạt chược, vừa chuẩn bị giải bày thì Lương Hữu Tiêu bảo tùy tùng mang đến một cái hộp.

“Phu nhân, đây là thiếu gia tặng cho ngài.”

Đại phu nhân vừa thấy thì rất vui vẻ, quả nhiên vẫn là tiểu nhi tử hiếu thuận.

Nhìn sang các vị phu nhân cười nói: “Được, sau khi xong bữa sáng, các ngươi hãy tới viện ta chơi mạt chược.”

Mấy người nam nhân: “…” Sao ai cũng mê thứ đồ chơi này thế nhỉ? Mạt chược thật sự chơi vui đến vậy sao?

Nhờ có trò mạt chược này, chẳng những Lương Hữu Tiêu không bị phạt, mà lão thái thái và đại phu nhân còn thưởng cho hắn ta rất nhiều thứ tốt

Chuyện này làm cho các tôn tử của Lương gia đều cảm thấy ghen tị.

Hôn đãn, chính sự không làm cứ thích dụ dỗ lão thái thái.

Lương Hữu Tiêu cũng không lập tức đi tìm đám Hề Duệ, hai ngày này đều cùng lão gia tử và lão thái thái chơi mạt chược.

Lão gia tử cảm thấy chơi mạt chược với lão thái thái không đã ghiền, hơn nữa còn cảm thấy thứ mạt chược bằng gỗ này không có đẳng cấp, vì thế sai người dùng bạch ngọc để làm mạt chược.

Hôm sau, lão gia tử đi tìm nhóm lão hữu chơi mạt chược.

Thấy thiếu gia còn chưa đi ra ngoài, đám người hầu hạ thân tín lo lắng hỏi: “Thiếu gia, ngài không đi tìm Hề công tử sao?”

Bọn họ cũng muốn xem vở kịch này!

Lương Hữu Tiêu từ từ uống trà, “Chủ động tìm tới thì còn ý nghĩa gì? Không biết thì còn tưởng rằngta muốn lừa gạt tên đó.”

“Ta đã thả mồi câu, chỉ cần đợi bọn họ cắn câu thôi.”

Thân tín mơ hồ hỏi, “Ngài thả mồi câu lúc nào?”

Sao mình không biết?

Lương Hữu Tiêu đắc ý cười cười, “Không thấy lão gia tử nhà ta, ngày hôm qua ôm mạc chược bạch ngọc đi ra ngoài chơi sao?

Lão gia tử ra ngoài tìm lão hữu chơi mạt chược, nhất định sẽ cố ý khoe ra tôn tử là hắn ta chạy đi xa là vì tìm trò vui giải buồn cho phu thê già bọn họ.

Thân tín: “…” Cảm giác thiếu gia đã xem lão gia tử là mồi nhữ.

Không biết nếu lão gia tử biết có đánh gãy chân thiếu gia hay không.

Mới vừa nói dứt lời, có người tới bẩm báo, đám người Hề công tử tới chơi.



Lương Hữu Tiêu mở ra cây quạt phẩy phẩy, đắc ý nhìn thân tín nói: “Nhìn đi, cá này mắc câu rồi.”

Mặt khác con cá lớn cũng gần xuất hiện rồi.

Hề Duệ mang theo hai gã ăn chơi trác táng đi vào trong nhà.

Thì thấy Lương Hữu Tiêu ngồi nhàn nhã vừa uống trà vừa ăn đồ ăn.

Hề Duệ qua đó ngồi, đưa tay tự rót cho mình một ly trà, “Tiêu ca, huynh vậy mà không bị đánh gãy chân?”

Vì quán trà của Bạch gia, nghệ thuật trà đạo đã được thịnh hành ở kinh thành.

Lương Hữu Tiêu nhướng mày, “Ngươi còn chưa bị đánh gãy chân, ta sẽ bị sao?”

“Hôm nay sao lại muốn đến thăm ta đây?”

Hắn ta nói xong thì ném cho ba người họ mấy viên kẹo hạnh nhân.

Hề Duệ chụp lấy một viên cho vào miệng, mắt sáng lên, “Đây là loại điểm tâm gì vậy, mùi vị thật không tệ.”

Lương Hữu Tiêu cười nói: “Không phải là điểm tâm, là kẹo hạnh nhân.”

Hề Duệ ngây ra một lúc, “Đây là kẹo?”

Hắn ta chỉ ăn qua kẹo mạch nha, đường đỏ và đường nâu, trước giờ chưa ăn qua loại kẹo này.

Lương Hữu Tiêu gật đầu, “Không sai, nếu ngươi thích, một lát ta kêu người mang cho ngươi một túi mang về ăn.”

Hắn ta đã từ chỗ Thời Khanh Lạc mua một lô kẹo hạnh nhân, kẹo sữa và kẹo trái cây, còn có miến của huyện Nam Khê, dầu vừng vân vân.

Nhưng mà hắn ta muốn về kinh thành nhanh, vận chuyển hàng hóa bằng đường bộ khá chậm, phải mất mấy ngày mới đến được kinh thành.

Hề Duệ thích ăn đồ ngọt.

Hắn ta tùy tiện nói: “Được, lúc về cho ta nhiều một chút, ta mang về cho lão thái thái nếm thử.”

Chỉ cần có đồ có thể tặng cho nãi nãi và nương, hắn ta đều không bỏ qua.

Cũng chính vì thế mà mặc kệ hắn ta ở ngoài có quậy phá đến đâu, cha hắn ta có tức giận bao nhiêu, hắn ta cũng không sợ.

“Không thành vấn đề.” Lương Hữu Tiêu gật đầu đồng ý.

Nhà có người già như có bảo, bọn hắn có bị đánh gãy chân hay không, đều phải dựa vào dỗ dành lão thái thái tốt hay không.

Hề Duệ nhanh chóng vào vấn đề chính, “Nghe nói huynh ở bên ngoài mang theo mạc chược gì đó, chơi rất vui?”

Hôm qua Lương lão gia tử tìm gia gia của hắn ta chơi mạt chược.

Mới bắt đầu gia gia hắn ta cảm thấy không đáng để chơi, cảm thấy chơi rất hại não.

Nhưng sau cùng nếu không người trong nhà khuyên ngăn, nếu không gia gia thật sự muốn kéo ba người khác đánh mạt chượt xuyên đêm rồi.

Làm cho hắn ta rất có hứng thú với mạt chược.

Lương Hữu Tiêu cười nhẹ nói: “Đương nhiên là chơi vui rồi, nếu không làm sao lão thái thái và lão gia tử nhà ta thích được?”

“Chúng ta đây vừa đủ bốn người, ta cùng các ngươi chơi vài vòng là biết.”

Hề Duệ chính là vì cái này mới đến, “Thế thì nhanh lên!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK