Kinh thành có không ít người thông minh, không chỉ Tiêu Nguyên Trạch để cho người khác nhìn chằm chằm, mà một số quan đại thần khác cũng bảo thuộc hạ nhìn chằm chằm.
Nếu thời gian phu thê Tiêu Hàn Tranh tiến cung ngắn, sau khi diện kiến, hoàng đế tùy tiện đuổi người, cũng không cần coi trọng quá nhiều.
Nếu tiến cung thời gian dài, vậy chứng minh trong lúc đó hoàng đế và phu thê Tiêu Hàn Tranh nói không ít lời, chứng tỏ được hoàng đế coi trọng, tất nhiên bọn họ cũng sẽ coi trọng theo.
Sau khi nghe được thời gian tiến cung của bọn họ không được bao lâu.
Chuyện hoàng đế ban thưởng cho phu thê Tiêu Hàn Tranh cũng được truyền ra.
Sau khi nghe chuyện được ban thưởng, mọi người đều ngây ngốc.
Hiển nhiên không nghĩ tới lại kỳ lạ đến như vậy.
Sau khi nghe ngóng mới biết được, hóa ra là do phu thê Tiêu Hàn Tranh tự mình nói muốn được phần ban thưởng.
Hầu hết mọi người đều rất khinh thường, cảm thấy không hổ là người bước ra từ thôn trong huyện thành, cơ hội tốt đặt ở trước mắt như vậy, vậy mà lại không biết quý trọng.
Công lao to lớn như vậy, thế nhưng chỉ cần một cái sơn trang và xem bài thi làm khen thưởng, á nh mắt vừa thiển cận vừa ngu ngốc.
Cũng bởi vậy, rất nhiều người mất đi hứng thú với chuyện mượn sức Tiêu Hàn Tranh.
Một số ít cáo già, lại nhìn ra chuyện ẩn bên trong.
Hề gia.
Nam đinh Hề gia vừa mới dùng bữa xong, lão gia tử đã gọi người đến dùng trà
Cũng nhắc đến chuyện hoàng đế ban thưởng.
Hề Duệ không khỏi nhíu nhíu mày, "Thời Khanh Lạc cũng quá ngốc, vậy mà lại xin ban thưởng một cái thôn trang."
Hắn ta còn được ban thường hoàng kim, ngọc kỳ lân, Thời Khanh Lạc là người trồng ra ngô như vậy cũng quá thiệt.
Hắn ta mang theo vài phần hận rèn sắt không thành thép nói: "Tiêu Hàn Tranh cũng vậy, muốn xem bài thi thì tìm chúng ta hỗ trợ là được rồi, vậy mà còn cần phải lãng phí một lần ban thưởng."
Tam gia của Hề gia không khỏi lắc đầu nói: "Cơ hội tốt như vậy mà không biết quý trọng, thật là lãng phí."
Khó trách có thể chơi cùng tiểu tử ăn chơi trác táng nhà ông ta.
Hề lão gia tử nghe được lời của hai người, hơi nhíu mày lại, sau đó hỏi mấy nhi tử khác: "Các ngươi cảm thấy thế nào?"
Ông ta có năm nhi tử, hai con vợ cả, ba con vợ lẽ.
Lão đại cùng lão nhị là con vợ cả, lãm tam lão tứ lão ngũ là con vợ lẽ.
Lão nhị và lão tứ đi nơi khác làm quan, lão tam bị ông ta an bài làm một chức quan nhỏ ở kinh thành, lão ngũ vẫn còn đang đi học.
Bởi vậy chỗ này hiện tại có lão đại, lão tam và lão ngũ.
Ngũ gia nghĩ một chút thì nói: "Ta cũng cảm thấy tầm nhìn phu thê Tiêu Hàn Tranh có chút hạn hẹp, từ nông thôn đến đúng là có chút không trèo cao không được."
Y vừa nói lời này, đã bị Hề Duệ trừng mắt một cái, "Ngũ thúc, người nói ai không trèo cao được? Đó chính là bằng hữu của ta."
Ngũ gia bị cháu trai trừng mắt, cũng không mắng mỏ, mà là ngượng nhùng cười nói: "Ta nói sai, ta nói sai rồi!"
Tuy rằng y là tiểu thúc của Hề Duệ, nhưng cũng chỉ lớn hơn vài tuổi so với đứa cháu này ở trong nhà này, Hề Duệ chính là tiểu tổ tông, y kham không nổi.
Hề lão gia tử nghe xong những lời của ngũ nhi tử nói, cũng quyết định hoàn toàn từ bỏ đứa con trai này.
Ông ta nhìn về phía Hề Tín Hành hỏi: "Người cũng nghĩ như vậy sao?"
Hề Tín Hành suy nghĩ rồi cười nói: "Không, trái lại ta cảm thấy phu thê Tiêu Hàn Tranh thật thông minh."
Vì sao phải đi thi khoa cử, đương nhiên là để làm quan.
Con đường làm quan đi có suôn sẻ hay không, ngoại trừ năng lực của mình ra, có gây ấn tượng được đối với Hoàng Thượng, có được hoàng đế coi trọng hay không có quan hệ rất lớn..
Phu thê Tiêu Hàn Tranh muốn được ban thưởng như vậy, ở kinh thành sẽ không quá nổi bật.
Có lẽ rất nhiều người đều nghĩ như giống lão tam và lão ngũ, cũng sẽ lười đến mượn sức hoặc là ra tay chèn ép.
Nhìn vào tình huống này mới biết được phu thê Tiêu Hàn Tranh rất hiểu câu 'Cây cao đón gió'.
Thật ra, người hiểu đạo lý này rất nhiều, nhưng đột nhiên có một cái bánh rớt từ trên trời xuống, có rất nhiều người đều không cầm lòng được.
Cho nên phu thê Tiêu Hàn Tranh lựa chọn như vậy, thật làm ông ta ngạc nhiên, cũng làm ông ta xem trọng.
Xem ra lần này tiểu tử ngu ngốc nhà ông ấy đã kết bạn đúng người rồi.
Vốn dĩ Hề lão gia tử đang nhíu mày, nghe được lời này thì lập tức dãn ra, "Không tồi."
Hề lão nói vời Hề Duệ: "Tiểu tử ngốc, đừng thấy bọn họ chịu thiệt, đôi khi thiệt mới là phúc."
"Hai người bằng hữu kia của ngươi đều là người thông minh."
"Về sau nên giao lưu nhiều với bọn họ một chút."
Hề lão lại nói: "Tiểu tử Lương gia và tiểu tử Phỉ gia cũng không tệ."
Hai tiểu tử kia, cũng là những kẻ ăn chơi trác táng, nhưng đều là người thông minh.
Không giống như những kẻ ăn chơi trác táng khác, đó mới thật sự ngu xuẩn.
Hề Duệ không hiểu sao, "Còn có loại chịu thiệt là phúc? Đó không phải là ngốc sao?"
Hề lão và Hề Tín Hành: "..........." Cháu trai / con trai này không thể cứu được nữa rồi.
Trí thông minh liên quan đến tiền đồ, sợ rằng đời này cũng chỉ được đến vậy.
Vẫn còn may đây không phải trưởng tôn / trưởng tử, bằng không bọn họ khóc không ra nước mắt.
Cảm nhận được ánh nhìn không mấy thiện lành đến từ gia gia cùng cha, Hề Duệ trợn trắng mắt.
Một ngày cứ suy nghĩ đoán lòng người như vậy không mệt sao? Hắn ta vẫn cứ ăn no chờ c.h.ế.t đi.