Thời Khanh Lạc cười gật đầu: “Ở chỗ này trước tiên dân phụ chúc cho hoàng thượng mã đáo thành công mang cao su về.”
Hoàng đế cười ra tiếng: “Ha ha, nha đầu nhà ngươi thật biết nói chuyện.”
Biết nói lời dễ nghe, châm chọc người khác cũng giỏi, thật sự là miệng mồm lanh lợi.
Tiếp theo, ngài chuyển chủ đề hỏi: “Lần này, ngươi muốn thưởng cái gì?”
Thời Khanh Lạc suy nghĩ, nói: “Hoàng thượng, cao su vẫn chưa tìm về, dân phụ không dám kể công đòi thưởng. Hay là đợi cao su tìm được rồi, dân phụ sẽ nói, đợi làm ra được đế giày, giày đi mưa, ruột vỏ xe cao su, hoàng thượng lại ban thưởng thêm?”
Hoàng đế phát hiện Thời Khanh Lạc chẳng những biết ăn nói, mà còn biết tiến biết lùi.
Ngài lại nói: “Chuyện này cũng được. Vậy ngươi muốn cái gì, có thể nói trước cho trẫm biết.”
Thời Khanh Lạc phát hiện làm hoàng đế, bệnh đa nghi rất nặng.
Hỏi như vậy, tám chín phần là muốn xem thử, lần này nàng dâng phương pháp, có phải là giống như trên đường nói hay không, muốn giúp mẹ chồng đòi công bằng, hay là muốn chỗ tốt hơn.
Nàng cười, thử thăm dò: “Dân phụ không muốn lấy đồ vật khác, chỉ muốn tương lai mời Hoàng thượng đòi lại công đạo cho mẹ chồng của dân phụ.”
Chuyện này chính là phụ thân cặn bã nợ mẹ chồng của nàng.
Ý cười trong mắt của hoàng đế càng ngày càng sâu: “Được, trẫm duyệt.”
Nha đầu này vẫn thoải mái thẳng thắng như vậy, ngài thích người coi trọng tình cảm, lại thẳng thắn nói thật.
“Hôm nay, tiền cha chồng của ngươi bị Ngự Sử vạch trần rất nhiều, trẫm chuẩn bị cắt chức bộ binh của ông ta.”
Ngài lại ý vị sâu xa bổ sung: “Chẳng qua chỉ sợ ông ta sẽ hiểu lầm các ngươi.”
Thời Khanh Lạc biết ý của hoàng đế, hôm nay họ vào cung, ngày mai hoặc qua hai ngày nữa, chức vụ bộ binh của phụ thân cặn bã lại bị cắt đi.
Vậy khẳng định sẽ cho rằng bọn họ làm.
Ông hoàng đế này cũng thật hư hỏng, còn để cho bọn họ đội nồi.
Đợi sau khi dâng lên phương pháp làm thủy tinh, nàng phải lấy nhiều lợi ích từ hoàng đế mới được, hừ hừ.
Chẳng qua cái nồi này cũng không sao, đối với bọn họ cũng có lợi, có thể tạo ra tác dụng khiếp sợ và uy h.i.ế.p với phụ thân cặn bã và những kẻ khác.
Nàng cười tủm tỉm, nói: “Hoàng thượng, chúng ta không sợ hiểu lầm.”
Hoàng đế vừa cười vừa nói: “Được, vậy chuyện này quyết định như thế.”
Ngài thích nói chuyện với người thông minh.
Ngài muốn trọng dụng phu thê Tiêu Hàn Tranh, đương nhiên sẽ không hy vọng có một ngày quan hệ của Tiêu Hàn Tranh với Tiêu Nguyên Thạch cải thiện hoặc khôi phục lại mối quan hệ cha con.
Tiêu Hàn Tranh với Thời Khanh Lạc cũng không ở lâu trong cung, sau khi nói chuyện xong với hoàng đế cũng rời đi.
Lương Hành Thần vừa mài mực vừa mở miệng nói: “Phụ hoàng, ngài nói mấy thứ mà Thời Khanh Lạc biết thực sự là do sư phụ lão thần tiên để lại sao?”
Y bán tín bán nghi với người gọi là sư phụ lão thần tiên này.
Cho dù, lão đạo trưởng kia thật sự lợi hại như vậy, nhưng làm sao có thể giao toàn bộ cho một nữ đồ đề như Thời Khanh Lạc chứ?
Theo như tin tức y tra được, nàng cũng không được xem như là đồ đệ, chính là một đạo đồng mà thôi.
Quan trọng là vừa nhìn đã biết là một nữ tử không đơn giản.
Hoàng đế nhìn tấu chương trong tay: “Trẫm đã từng điều tra rồi, khi còn sống vị lão đạo kia thật sự có chút danh tiếng, nhưng đều là về mặt luyện đan. Cho nên sao ông ấy lại có mấy phương pháp như thế này? Vì sao khi còn sống không lấy ra?”
“Lúc trước, Thời Khanh Lạc cũng nói, mấy thứ đó đều là ý tưởng đột nhiên xuất hiện trong đầu nàng, hoặc là tự nhiên mới có thể nhớ lại, rất nhiều lần vẫn là nhờ sư phụ lão thần tiên báo mộng. Trẫm cũng bán tín bán nghi, nhưng có tin hay không, có phải thật hay không, cũng không quan trọng.”
Ngài nhìn Thái tử nói tiếp: “Quan trọng là… Nàng có hữu dụng với trẫm hay không.”
Lúc trước ngài cũng muốn móc hết những thứ Thời Khanh Lạc biết.
Nhưng bởi vì mỗi lần nàng đều nói là đột nhiên có ý tưởng, mới nhớ được phương pháp, hoặc cảm thấy nên làm như vậy, cho nên ngài đã bỏ ý niệm này.
Ngài chỉ sợ chữa lợn lành thành lợn què, cuối cùng khiến nàng không nghĩ ra được thứ tốt nữa.
Còn về phần rốt cuộc lão thần tiên kia có dạy, báo mộng, hoặc tự nàng biết thì không còn quan trọng với ngài, chỉ cần dâng lên thứ có lợi ích cho dân cho nước là được rồi.
Lương Hành Thần hơi đăm chiêu một chút.
Một lát sau, y gật đầu, cười nói: “Nhi thần hiểu rồi.”
Chỉ cần Thời Khanh Lạc còn hữu dụng, thì đó là chuyện tốt với Hoàng quyền và quốc gia, vậy thì đủ rồi.
Ép người đến đường cùng, ngược lại không phải là chuyện tốt.