Mục lục
Xuyên Không Ta Trở Thành Sủng Thê Của Quyền Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiêu Hàn Tranh nghe được tin tức này thì rất kinh ngạc.

Cát quốc phát động chiến tranh trước, tin tức này cũng không ngoài dự liệu của hắn, nhưng lại không ngờ rằng Tam hoàng tử sẽ bị thương hôn mê.

Hắn hỏi: "Bây giờ tình huống biên cảnh thế nào?"

Thân vệ trả lời: "Tin tức truyền đến nói rất căng thẳng, bây giờ hoàn toàn dựa vào nữ binh do Trấn Nam hầu mang đến chống cự."

"Bên này Đại Lương Tam hoàng tử đã hôn mê, Phó đô đốc thì bị tàn phế hai chân, Thống soái xảy ra chuyện, lòng quân tan rả."

Tiêu Hàn Tranh đứng lên: "Chuẩn bị ngựa, ta muốn đích thân đi biên cảnh một chuyến."

Lần này trấn thủ biên cảnh Thống soái là Tam hoàng tử, phụ thân cặn bã là Phó thống soái, bây giờ hai người đều ngã xuống, quân đội Đại Lương chẳng khác gì rắn mất đầu.

Cũng may trước khi Nghệ vương rời đi, giao cho hắn một tấm binh phù, nếu Tam hoàng tử xảy ra chuyện hoặc không phòng thủ được, sẽ để cho hắn lập tức đi biên cảnh đón nhận.

Thân vệ cung kính gật đầu: "Vâng!"

Sau đó đi xuống chuẩn bị ngay.

Tiêu Hàn Tranh nói với mấy người Thời Khanh Lạc: "Ta phải lập tức đi biên ải, các ngươi cứ ở lại Bắc Thành, ta sẽ cho người bảo vệ các ngươi."

Mặc dù Tiêu mẫu lo lắng cho con trai, nhưng cũng không ngăn cản: "Con nhất định phải bình an trở về."

Tiêu Bạch Lê và Tiêu nhị lang cũng khẩn trương không thôi: "Đại ca, chúng ta chờ huynh trở về."

Thời Khanh Lạc đứng lên, ôm Tiêu Hàn Tranh: "Chàng đi trước, ta chuẩn bị một ít thứ đưa đến tiếp viện cho các chàng."

Trận đánh này Cát quốc đã chuẩn bị nhiều năm, Đại Lương bên này còn đang chuẩn bị, cho nên tiếp viện tương đối chậm một chút...

Đặc biệt loại giống như lương thảo và vật liệu quân dụng, đường vận chuyển đến bên cảnh còn có khả năng bị quân đội Cát quốc mai phục và cướp đoạt.

Mà nàng lại có không gian, còn có một sư phụ thần tiên có thể gánh nồi, trái lại có thể giúp không ít chuyện.

Tiêu Hàn Tranh biết ý của tiểu tức phụ, hắn ôm nàng thật chặt: "Được."

Tiếp đó nhỏ giọng nói bên tai nàng: "An nguy của nàng quan trọng nhất."

Thời Khanh Lạc buông hắn ra, trấn an hắn: "Yên tâm đi."

Hai người cũng không có nhiều thời gian nói thêm gì, Tiêu Hàn Tranh rời nhà chuẩn bị một phen, mang theo một đội tinh nhuệ giục ngựa chạy đến biên cảnh.

Bởi vì đường xi măng của huyện Hà Dương và Bắc Thành đã thông nhau, bên chỗ Huyện Hà Dương sửa một con đường đi thông đến biên cảnh, cho nên một đường này cưỡi ngựa đi nhanh tiết kiệm hơn gấp đôi lúc bình thường.

Lúc trước Tiêu Hàn Tranh có bồi dưỡng hai tên thuộc hạ có khả năng ở phủ nha, hắn rời đi một đoạn thời gian, phủ nha ở Bắc Thành sẽ không xảy ra vấn đề gì.

Thời Khanh Lạc cũng đi tửu phường, bỏ vào không gian tất cả rượu cồn làm ra lúc trước.

Còn dựa vào toa thuốc của Tiêu Hàn Tranh, gióp nhặt dược liệu chế thành thuốc trị thương, thuốc cầm máu, cũng bỏ vào trong không gian.

Rất nhanh, tin tức Cát quốc tấn công biên cảnh, Tâm hoàng tử hôn mê, Phó đô đốc bị tàn phế hai chân truyền khắp Bắc Thành.

Lần này khí thế của Cát quốc rất hung hăng, thế tử Bắc Vương dẫn quân còn nói ra một câu hào ngôn tráng chí muốn một đường phá quan tấn công Bắc Thành.

Đại tộc và bá tánh Bắc Thành, đều lâm vào khủng hoảng.

Thời Khanh Lạc đứng ra trấn an, cũng truyền ra chuyện Tiêu Hàn Tranh đi biên cảnh, triều đình sẽ lập tức phái binh đến tiếp viện.

Còn tổ chức hoạt động quyên góp, quyên tăng lương thực và vật liệu quân dụng.

Chính nàng dẫn đầu quyên trước một hoản, sau đó Hề Duệ đi theo.

Lương Minh Vũ cũng quyên góp một khoản lớn, đồng thời còn giao binh phù riêng của Cẩm vương phủ cho Thời Khanh Lạc, để cho nàng chuyển giao cho Tiêu Hàn Tranh.

Chuyện này cũng tương đương với việc, chủ động nộp binh quyền, sau này hắn ta chính là một thế tử nhàn tản.



Lương Minh Vũ đã nghĩ thông suốt, tạo phản có khả năng rất nhỏ, còn không bằng cúi đầu xưng thần, giữ lại huyết mạch của Cẩm vương phủ.

Hơn nữa hắn ta cũng là người của Đại Lương, nhìn Cát quốc chà đạp quốc thổ và dân chung biên cảnh, hắn ta không thể bỏ mặc được.

Có bọn họ dẫn đầu, người và gia tộc tham gia quyên tặng cũng ngày càng nhiều.

Thời Khanh Lạc để cho người dán danh số người quyên tặng và số lượng ở cửa của phủ nha, để cho mọi người biết được ai quyên tặng.

Cũng làm cho người quyên tặng rất hài lòng, bọn họ góp tiền vật tư trừ thật hy vọng biên cạnh có thể phòng thủ ra, cũng vì danh tiếng.

Hơn mười ngày sau, Thời Khanh Lạc dùng tiền quyên tặng mua một nhóm vật tư, bỏ vào trong không gian.

Lại để cho người phủ nha áp tải một nhóm vật tư đưa đến biên cảnh.


Những vật tư này cũng chỉ là hàng giả, bên trong túi đã bị nàng bỏ rơm rạ vào, vật tư chân chính dã được nàng bỏ vào trong không gian rồi.

Nàng dự đoán chắc là Cát quốc sẽ mai phục cướp vật tư, vì vậy nhấn mạnh với những người áp tải vật tư, nếu gặp phải quân đội Cát quốc đến cướp, tính mạng của mình quan trọng hơn, trực tiếp chạy.

Nàng thì thúc ngựa chạy đến biên cảnh.

Lúc nàng rời đi, Tiêu Hàn Tranh đã đến trấn giữ biên cảnh.

Bởi vì trong tay có binh phù, cho dù mấy lão tướng cảm thấy một thư sinh như Tiêu Hàn Tranh đến trấn giữ biên cảnh là ẩu tả, nhưng cũng không có cách nào ngăn cản chỉ có thể tiếp nhận.

Tiêu Hàn Tranh lập tức điều binh khiển tướng, còn tự dẫn quân hóa giải một trấn đánh mạnh của Cát quốc.

Lại dẫn binh đánh bất ngờ vào một trại lính quan trọng của Cát quốc, đốt sạch lương thảo của đối phương, làm rối loạn bước tiến chủ công của Cát quốc.

Chuyện này làm cho các tướng sĩ biên cảnh Đại Lương khiếp sợ không thôi, hiển nhiên không ngờ một thư sinh như Tiêu Hàn Tranh, chẳng những lúc g.i.ế.c định võ công cao cường dũng mãnh, bày binh bố trận cũng là cao thủ.

Cũng bởi vì hắn lộ ra thủ đoạn như vậy, lúc này các tướng sĩ biên cảnh mới thở phào nhẹ nhõm.

Các tướng lĩnh của Cát quốc cũng thất kinh, cũng không ngờ Tiêu Hàn Tranh lại có năng lực mang binh đánh giặc như vậy.

Trước tiên Tiêu Hàn Tranh ổn định cục diện, để cho quận đội Cát quốc không thể công hạ thành công tòa thành này.

Tiếp đó đến chỗ phụ thân cặn bã.

Mấy người trước người của phụ thân cặn bã đã đến tìm hắn, nói là muốn gặp hắn.

Sau khi vào cửa lập tức nghe được tiếng đập đồ vật.

Hắn vén rèn đi vào, chỉ thấy phụ thân cặn bã đang ngồi trên xe lăn, trước mặt trên đất là một cái chén thuốc bị đập vỡ.

Tiêu Hàn Tranh nhướng mày: "Hỏa khí của Phó đô đốc thật lớn." Sau khi Tiêu Nguyên Thạch biết Tiêu Hàn Tranh đến biên cảnh, nhanh chóng nắm giữ thế cục trong tay, làm cho ông ta bất ngờ không dứt là, hiển nhiên không ngờ con trai lại có bản lĩnh như vậy.

Sau đó ông ta để cho người đi tìm Tiêu Hàn Tranh, nói muốn gặp đối phương.

Nhưng mấy ngày trước con trai không đến, làm cho ông ta buồn phiền không thôi.

Tiêu Nguyên Thạch thu liễm lại vẻ tức giận và khó chịu, mở miệng nói: "Ngươi tới rồi, ngồi đi."

Tiêu Hàn Tranh đi tới vị trí đối diện ông ta ngồi xuống: "Cần gì phải tức giận với một chén thuốc."

Tiêu Nguyên Thạch cảm thấy có chút châm lòng: "Không uống cũng không sao, không cần phải uống."

Ông ta hít sâu một hơi, nhìn Tiêu Hàn Tranh hỏi: "Ngươi có thể giúp ta khám thử, chân ta còn có thể cứu được không?"

Tiêu Hàn Tranh không từ chối: "Được."

Hắn cũng muốn biết chân của phụ thân cặn bã có thể cứu hay không.

Vì vậy vươn tay bắt mạch, lại nhìn chân đối phương một chút.

Sau khi xem xong lắc đầu một cái: "Hết cứu rồi."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK