Còn việc sắp xếp lại sân vườn thì sau khi xây nhà xong sẽ từ từ bố trí lại.
Tiêu Hàn Tranh gật đầu, “Ta cũng nghĩ như vậy.”
Căn nhà mới do phu thê hắn cùng nhau lên kế hoạch và vẽ ra có diện tích không nhỏ, được chia làm hai khu, một khu chủ yếu dành cho gia đình và một khu dành cho việc tiếp khách, ngăn cách bởi một khu vườn nhỏ.
Đến lúc đó Phỉ Dục Triết đưa cháu trai lại đây chữa bệnh, ở lại cũng thuận tiện.
Thời Khanh Lạc cười xấu xa nói: “Đến lúc đó chúng ta nói chuyện tán chuyện phụ thân cặn bã và nữ nhân với Phỉ Dục Triết ,”
Đối với việc hủy hoại thanh danh của phụ thân cặn bã và nữ nhân kia, nàng đặc biệt vui vẻ.
Tiêu Hàn Tranh khẽ cười nói: “Được!”
Thật ra hắn không nghĩ tới chuyện này, nếu nương tử nói vậy, thật đúng là có thể.
Phỉ gia là một gia đình nho giáo lớn , đều giữ những chức vị quan văn lớn, gia gia của Phỉ Dục Triết hiện là Lễ Bộ thượng thư, thúc thúc của hắn hiện là ngự sử đại nhân.
Nếu mấy chuyện xấu xa của phụ thân cặn bã do nhà Phỉ Dục Triết truyền ra, nhiều ít vẫn là có thể ảnh hưởng ấn tượng của các quan trong triều.
Nếu lão thái thái và những người kia tìm đến kinh thành, thì theo như dự đoán đám cực phẩm đó sẽ nháo một trận ồn ào.
Thời Khanh Lạc cười nói: “Cũng không biết đám người lão thái thái đến kinh thành chưa, thật muốn tận mắt xem trò hay.”
Lúc này chỉ có thể chờ thư Tiêu đại lang để biết tình hình thôi.
Tiêu Hàn Tranh trả lời: “Dựa theo thời gian như dự tính, mấy ngày nay hẳn phải tới.”
Kế hoạch của hắn lúc đầu là đi được nửa đường sẽ bị cướp, nhưng hắn và tiểu nương tử lại sợ đám người này quá yếu sẽ bị đói c.h.ế.t hoặc là ở nửa đường xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Cho nên họ đổi kế hoạch, để đối phương bị cướp khi xe ngựa sắp đến kinh thành.
Bằng cách này, ngay cả khi bọn họ đi xin ăn, cũng có thể đi bộ đến thủ đô.
Hắn bởi vì đi sửa lại y thư, lại gặp được Phỉ Dục Triết, nên đã đi ra ngoài hơn 20 ngày, vì vậy những người kia nên đến nơi rồi.
Thời Khanh Lạc gật đầu, "Vậy cũng được, chỉ cần bọn hắn không c.h.ế.t là được." Nếu đi sớm, cũng nên tới rồi.
Lúc này nàng thấy khuôn mặt Tiêu Hàn Tranh mang theo vài phần mỏi mệt, “Huynh đi nghỉ ngơi đi, đến giờ ăn cơm ta sẽ gọi huynh.”
Quả thật Tiêu Hàn Tranh cảm thấy mệt mỏi, đặc biệt là gần đây hắn ngủ không có ngon, “Ừ.”
Bên kia, kinh thành.
Đám người Tiêu lão thái ăn mặc cũ nát, tóc tai lộn xộn chật vật không thôi xuất hiện ở cửa kinh thành.
Chờ đám người này nhìn thấy cổng thành thì xúc động đến mức rơm rớm nước mắt, mẹ nó cuối cùng thì họ cũng tới, nếu không bọn họ sắp phát điên rồi.
Nguyên lai cho rằng không đi đường thủy sẽ an toàn, ai biết lại gặp sơn tặc.
Chẳng những tiền bạc trên người bọn họ đều bị cướp đi, còn cướp cả hành lý của bọn họ, mỗi người chỉ còn lại một bộ quần áo trên người.
Vì thế bọn họ chỉ có thể ăn xin dọc con đường đến kinh, gần mười ngày này, không biết đã chịu bao nhiêu khổ cực.
Chẳng những mỗi ngày đều chịu đói, còn ăn ngủ ngoài trời.
Ngay từ đầu là mắng Thời Khanh Lạc - người đưa ra chủ ý để bọn họ tới kinh thành.
Chịu khổ càng nhiều, càng tức giận Tiêu lão nhị hơn.
Mười ngày nay, bọn họ trải qua biết bao gian nan, đói đến đầu váng mắt hoa, trước nay chưa từng chịu cực khổ như vậy.
Đặc biệt là lão thái thái và lão thái gia, mỗi ngày trong lòng đều mắng nhi tử thứ hai bất hiếu.
Nếu đối phương ở trước mặt, lão thái thái hận không thể giơ tay tát cho một cái.
Được hai con dâu đở hai bên đi đến cửa thành, đôi mắt của lão thái thái đều đỏ hoe.
Ở cửa thành, đoàn người bị vệ binh ngăn lại.
Một người binh lính khiển trách, “Làm gì đó? Lộ dẫn đâu?”
Tiêu lão đại theo đó vội vàng móc lộ dẫn trong lòng ra, “Ở chỗ này.”
May mà lúc ấy lộ dẫn vẫn luôn bên người, bằng không đến kinh thành cũng vào không được.
Binh lính tiếp nhận lộ dẫn nhìn thử sau đó hỏi: “Các ngươi tới kinh thành làm gì?”
Lại ghét bỏ nói: “Kinh thành là nơi trọng địa, cũng không phải là nơi đám ăn mày các ngươi tới xin cơm, ta khuyên các ngươi vẫn là nơi nào tới thì về nơi đó đi.”
“Đúng vậy, nơi này không phải cho đám ăn mày các ngươi đi vào, nhanh đi đi." Một người binh lính khác không kiên nhẫn xua xua tay.
Người Tiêu gia: “…"Bọn họ không phải ăn mày, càng không phải tới xin cơm, bọn họ không chịu nổi sự vũ nhục này.
Nghĩ đến Thời Khanh Lạc nói, nếu tới kinh thành có người ngăn bọn họ vào thành hoặc là phủ tướng quân phủ, thì nói tên của Tiêu lão nhị ra, như vậy có thể thể hiện uy quyền, khí chất của người nhà tướng quân.
Vì thế Tiêu lão đại hít sâu một hơi, giả bộ kiêu ngạo nói: “Mắt chó của các ngươi mù à, các ngươi biết chúng ta là ai không?”
Lời này cũng là Thời Khanh Lạc chỉ dạy.
Binh lính: “…"Lần đầu tiên thấy ăn mày kiêu ngạo như vậy.
Bọn họ không vui, “Các ngươi là ai? Nếu nói không rõ ràng sẽ dẫn các ngươi đến đại lao.”
Dám mắng bọn họ là mắt chó bị mù, lá gan của tên ăn mày này thật lớn.