Mục lục
Xuyên Không Ta Trở Thành Sủng Thê Của Quyền Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quả nhiên những lời này lại chọc đúng chỗ đau của Tiêu Nguyên Thạch.

Chuyện mà ông ta hối hận nhất, chính là từng vì Cát Xuân Như mà cắt đứt quan hệ với nhi tử nhi nữ.

Nếu về sau thê tử không thể sinh con, ông ta sẽ không có con nối dõi.

Lúc này ông ta bị Thời Khanh Lạc chọc giận đến hai mắt đều biến thành màu đen.

Cũng bởi vậy mà ông ta không có đầu óc, nhìn Tiêu Hàn Tranh sau đó xúc động hỏi: “Ngươi là đồ đệ của thần y?”

Tiêu Hàn Tranh gật đầu, “Đúng vậy.”

Hắn lại nói: “Nếu ông muốn ta giúp xem bệnh cho tiểu kiều thê kia của ông, vậy đừng nghĩ, không có khả năng.”

Thời Khanh Lạc trừng lớn hai mắt, “Vậy là hôm nay ông đến tận cửa, trừ bỏ cố ý muốn gây chuyện với ta, còn muốn để cho tướng công ta, xem bệnh cho kẻ thù của nương mình?

“Từ lúc nào mặt mũi của ông lại lớn như vậy?”

Tiêu Nguyên Thạch: “……” Khi nào ông ta cố ý tới cửa gây chuyện với đứa con dâu này? Rõ ràng vẫn là đứa con dâu này gây chuyện với ông ta mà?

Hơn nữa hôm nay ông ta tới cửa, thật ra cũng không dự định nhắc tới việc này.

Vốn dĩ ông ta muốn chờ quan hệ hòa hoãn mới nhắc lại.

Đứa con dâu này llại có thể quật ngược lại, vô sỉ, quá vô sỉ.

Cũng không biết vì cái gì, Tiêu Nguyên Thạch sinh ra một loại dự cảm không tốt.

Ông ta đứng lên muốn đi, trầm mặt nói: “Quả thật ngươi không biết nói lý, đổi trắng thay đen, hồ ngôn loạn ngữ, hôm nay coi như ta không đến đi.”

Ông ta chịu không nổi nữa, ông ta phải rời khỏi, ông ta sợ đợi thêm chút nữa sẽ bị tức chết.

Thời Khanh Lạc đột nhiên dùng tay xoa xoa đôi mắt, vành mắt có chút đỏ, “Khi dễ người khác xong, giờ ông muốn đi, không có cửa đâu.”

Tiếp theo nàng đi trước Tiêu Nguyên Thạch một bước, đi ra cửa.

Quả nhiên đã thấy được đám người Hề Duệ ngồi xổm ở góc tường nghe lén.

Nàng chớp chớp mắt với mấy người này, “Tiêu đại tướng quân tới cửa tìm phu thê chúng ta gây chuyện, các ngươi đều thấy được nghe được đi?”

Nếu phụ thân cặn bã đã nói nàng đổi trắng thay đen, vậy nàng đổi trắng thay đen cho ông ta xem.

Mấy người Hề Duệ hưng phấn xem kịch vui, “Đương nhiên là thấy được, nghe được rồi.”

Nghe được âm thanh bên ngoài truyền đến, Tiêu Nguyên Thạch cũng biết là ai ở cửa, thân mình cứng đờ.

Đứa con dâu xấu Thời Khanh Lạc này, thế mà lại dám gọi đám ăn chơi trác táng đó tới?

Hơn nữa nàng muốn làm gì?

Còn không đợi ông ta suy nghĩ cẩn thận, Thời Khanh Lạc đã dùng khăn bụm mặt chạy tới cổng lớn.

Trên đường còn đụng vào người khác gây chú ý, để lộ ra vài giọt linh thủy trên mặt, làm như nước mắt.

Chỗ ở của Hầu lão, tuy rằng không phải là quảng trường náo nhiệt, nhưng ban ngày vẫn có người lui tới.



Thời Khanh Lạc khóc lóc chạy ra, Tịch Dung cũng thông minh sắc sảo đuổi tới.

Vẻ mặt lo lắng diễn trò, “Lạc Lạc, đại tướng quân thật là quá đáng, ngươi đừng nóng giận mà khó chịu.”

Cũng do đó, người qua đường nhịn không được dừng lại nhìn qua.

Thời Khanh Lạc khóc hu hu thành tiếng, “Tiêu đại tướng quân quá ức h.i.ế.p người.”

“Tuy rằng ta từ trong thôn lên tới, nhưng cũng đã gả cho tướng công, ông ta là tiền cha chồng đã cắt đứt quan hệ, vậy mà còn muốn ép buộc tướng công hưu ta.”

“Trước khi ông ta nhậm chức tướng quân, không phải cũng xuất thân từ thôn nhỏ đi ra sao.”

“Tướng công của ta không đồng ý, ông ta lại còn nói, về sau sẽ không cho phép tướng công ta tiếp tục thi khoa cử.”

Tịch Dung phụ họa, “Ông ta chẳng những quên gốc gác, vậy mà còn lấy quyền áp người, thật là quá đáng.”

Hề Duệ tới sau, cũng lập tức lòng đầy căm phẫn hợp diễn,“Đúng vậy, thật quá đáng, ngươi chính là thê tử Tiêu Hàn Tranh cưới hỏi đàng hoàng mà.”

“Ông ta chủ động vì ngoại thất mà cùng huynh muội tướng công của ngươi cắt đứt quan hệ, hiện tại lại còn có mặt mũi dám khinh thường thân phận ngươi, muốn Tiêu Hàn Tranh hưu ngươi.”

“Là ta cũng nghe không nổi nữa.”

Lương Hữu Tiêu cũng đi theo tức giận nói: “Ngươi mới vừa tiến cung dâng hạt giống có công lao, hơn nữa ông ta lại không phải quan khảo thí, dựa vào cái gì không cho tướng công ngươi tiếp tục thi khoa cử, đại tướng quân là có thể bá đạo như vậy sao?”

Thời Khanh Lạc phát hiện ra mấy gia hỏa này quả nhiên không làm nàng thất vọng.

Nàng tiếp tục khóc lóc nói: “Nếu chỉ muốn tướng công hưu ta, ta cũng không nói nhưng ông ta còn một muốn tướng công ta xem bệnh cho kẻ đã hại mẹ chồng ta, chuyện này không phải là làm khó người khác sao.”

“Lúc trước nếu không phải ngoại thất kia cố ý sinh non hãm hại, để Tiêu tướng quân biếm thê làm thiếp, mẹ chồng của ta cũng sẽ không bởi vì sợ nhi nữ từ con vợ cả biến thành con thiếp, bị thúc ép mà chủ động hòa li tự rời khỏi nhà, mỗi ngày lấy nước mắt rửa mặt.”

“Hiện tại ngoại thất kia là tướng quân phu nhân sinh không được hài tử, Tiêu tướng quân lại muốn buộc tướng công ta xem bệnh cho nàng ta, đây rõ ràng là thấy chúng ta quá dễ ức hiếp.”

“Làm đại tướng quân là có thể một tay che trời sao?”

“Đại tướng quân nói muốn phân gia cắt đứt quan hệ, tướng công của ta đều đã nhiều lần thoái nhượng, thành toàn cho ông ta.”

“Có phải là ông ta muốn bức c.h.ế.t chúng ta mới hài lòng, mới có thể buông tha cho chúng ta không?”

Mấy người Hề Duệ nhìn vẻ mặt đầy chua xót và bất đắc dĩ Thời Khanh Lạc, nếu không phải bọn họ chính tai nghe được nàng mắng Tiêu Nguyên Thạch nói không nên lời như thế nào, bọn họ đều sắp tin lời nàng rồi……

Lại nhìn quanh một vòng, quả nhiên thấy một đám người qua đường đều đều có ánh mắt đồng tình với nàng, bọn họ không phục cũng không được.

Trâu bò, thật là quá trâu bò!

Thì ra còn có thể chơi như vậy.

Lúc này mới chân chính là đổi trắng thay đen, bảo đảm Tiêu Nguyên Thạch nói rớt hàm răng m.á.u chảy đầy miệng cũng phải nuốt xuống, có miệng cũng giải thích không rõ.

Đặc biệt hơn là còn có “Nhân chứng” là bọn họ đây.

Vì thế mấy người này không chịu yếu thế, sôi nổi nghiêm trang bắt đầu bịa ra đủ thứ “Hành động xấu xa” của Tiêu Nguyên Thạch.

Người vây xem cũng càng ngày càng nhiều, càng nhiều người nhìn thấy Thời Khanh Lạc bị bức bách đến rơi lệ càng đồng tình hơn.

Gặp phải cha chồng thế này đúng là xui xẻo.

Tiêu Nguyên Thạch mới vừa bước nhanh đuổi theo ra tới, nghe được lời Thời Khanh Lạc cùng với mấy người Hề Duệ nói, trong lòng hận không thể bóp c.h.ế.t mấy người này, lại không nhịn xuống được mà tức giận phun ra một búng máu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK