Mục lục
Xuyên Không Ta Trở Thành Sủng Thê Của Quyền Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiêu Nguyên Thạch thấy hỏi không được, cũng không ta hỏi nhiều nữa.

Ông ta muốn theo dõi đám người lão thái thái xem họ có tiếp xúc với ai trong kinh thành, xác định xem có kẻ nào muốn gây rối với mình hay không ta, là ai đã chỉ dẫn lão thái thái nói được lời như vậy.

Hầu hạ lão thái thái cơm nước xong, Cát Xuân Như cũng hết muốn ăn.

Nàng ta mắt rưng rưng nhìn nhìn Tiêu Nguyên Thạch, giọng run run: “Hạnh Hồng.”

Nàng ta không ta dám tự hỏi, nếu không ta lão thái thái càng làm khó dễ nàng ta hơn.

Tiêu Nguyên Thạch nhìn dấu tát trên mặt kiều thê, ngậm lệ nhìn mình, ông ta không khỏi đau lòng.

Người mà ông ta yêu quý trong lòng bàn tay, đến chính mình còn không nỡ mắng, hành động này của nương khiến ông ta cảm thấy có phần quá đáng.

Nếu nơi này là thôn quê, ông ta khẳng định sẽ nhịn không được mà bảo vệ thê tử mình, không để nàng ta chịu ủy khuất.

Nhưng nơi đây là kinh thành, cố kỵ quá nhiều. Hiện tại thân là quan triều đình, số người muốn nắm được nhược điểm của ông ta cũng không ít.

Lại đang ở phủ tướng quân, ông ta cũng không ta biết trong phủ có gián điệp của ai cài vào hay không, cho nên chỉ có thể yên lặng chịu đựng.

Từ ngày được thăng quan ở biên cảnh đến bây giờ, ông ta chưa bao giờ cảm thấy nghẹn khuất khó chịu như vậy.

Ông ta thay tiểu kiều thê hỏi: “Nương, Hạnh Hồng đâu? Sao lại không lên kinh thành với mọi người?”

Lão thái thái vẫn luôn quan sát hai người, đương nhiên phát hiện con hồ ly tinh kia ra hiệu bằng ánh mắt với nhi tử của bà ta.

Quả đúng như Thời Khanh Lạc nói, con hồ ly tinh này tâm cơ quá nặng, mình thì không ra mặt, chỉ đúng sau giựt dây nhi tử của bà, thật xấu xa.

Bà ta phi một tiếng, “Ngươi không ta đề cập tới ả ta thì thôi, nhắc tới liền chọc ta phát tức.”

“Ả ở trong thôn cũng không biết an phận một chút, dám thông đồng với nam nhân khác, đã vậy khoảng thời gian trước còn bỏ trốn cùng hắn ta.”

Thời Khanh Lạc đã dặn sẵn, nếu hai súc sinh này có hỏi Hạnh Hồng thì đừng nói người đã bị bọn họ bán, cứ nói người đã đi theo dã nam nhân rồi.

Như vậy còn có thể thuận tiện chèn ép Cát Xuân Như, vừa lúc cũng có thể che giấu việc bọn họ bán người.

Bà ta ngẩng đầu nhìn về phía Cát Xuân Như đầy ẩn ý: “Đúng thật là cái dạng chủ nào tớ nấy."

Ý của bà ta đã rõ rành rành, cả chủ lẫn tớ đều không biết xấu hổ như nhau.



Lời này làm Cát Xuân Như thay đổi sắc mặt, không tự chỗ mà nắm chặt bàn tay, móng tay đ.â.m sâu vào lòng bàn tay.

Không ngờ lão thái bà này lại độc miệng như thế, còn biết nói dối làm nhục nàng ta, nàng ta tuyệt đối không ta tin Hạnh Hồng tùy tiện bỏ trốn với dã nam nhân.

Dù sao trước đó nàng ta đã cam kết qua, chỉ cần Hạnh Hồng giám sát chặt chẽ đám người đáng ghét ở trong thôn kia, chờ tương lai được đón về sẽ cho ả ta làm thiếp của quan viên. Khi ấy Hồng Hạnh còn rất vui mừng, luôn giúp nàng ta trông chừng mấy người này.

Nhưng hiện tại lại không có chứng cứ, nàng ta muốn phản bác cũng không phản bác được.


Nàng ta vội ngẩng đầu hỏi: “Có phải là đã có hiểu lầm gì hay không?"

Nàng ta cũng không muốn mang tiếng không biết xấu hổ như lời lão thái bà này nói, nếu chuyện này bị truyền ra, thanh danh của nàng ta sẽ bị mất sạch.

Tiêu lão thái vỗ vỗ cái bàn, sắc bén nói: “Như thế nào, ngươi chất vấn lời của ta?”

“Đừng tưởng rằng lão nhị thương yêu thì nghĩ mình là tiểu thư quan gia, chẳng phải chỉ là một nử tử nông thôn lụi bại, đừng ở trước mặt ta mà ra oai phách lối."

"Cả ngươi lẫn nha đầu kia đều không biết an phận, vừa nhìn là biết hồ ly tinh, chuyện bỏ trốn theo dã nam nhân có gì hiếm lạ chứ?"

“Ả ta đi như vậy, ta còn chưa tìm ngươi tính sổ chuyện ả ta hủy hoại thanh danh các cháu gái ta đâu."

“Như vậy đi, một hồi ngươi đi lấy một chút trang sức cùng vải lại đây bồi thường cho các nàng, nếu không ta liền đi ra ngoài hỏi một chút, các phu nhân ở trong kinh thành đều nuôi dưỡng nha hoàn thành loại không ta biết xấu hổ như vậy chăng?"

Không để cho con hồ ly này ra chút máu, bà ta khó chịu.

Mặt Cát Xuân Như cứng đờ, hiển nhiên không ta ngờ lão thái thái sẽ trở nên đanh đá, khó chơi như vậy.

“Nương, người hiểu lầm rồi, ta cũng không dám chất vấn người.”

Nàng ta nhanh chóng đổi chủ đề: “Ta đã chuẩn bị tốt lễ gặp mặt cho cháu trai và cháu gái, một lát nữa sẽ có người đưa đến.”

Cát Xuân Như hận không thể tặng cho lão thái bà này mấy bàn tay, nhưng vẫn phải cố nhịn xuống.

Nàng ta không thể để đám người lão thái bà này chạy ra ngoài nói hươu nói vượn, phá hư thanh danh mà nàng thật vất vả bao lâu tạo thành.

Tiêu lão thái đắc ý trong lòng, ngoài miệng thì hừ hừ, “Vậy mới đúng chứ."

Bà ta đã biết phải dạy dỗ hai đứa con súc sinh này như thế nào rồi.

Trong lòng những người khác đều có suy tính, Ngô thị lại càng suy tính cẩn trọng hơn. Cứ như vậy, người Tiêu gia ở lại phủ tướng quân trong kinh thành.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK