Mục lục
Xuyên Không Ta Trở Thành Sủng Thê Của Quyền Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vào ngày Lục hoàng tử rời khỏi kinh thành, Thời Khanh Lạc và Tiêu Hàn Tranh đưa theo Tiêu Bạch Lê và Nhị lang đến một tửu lầu nằm trên con đường mà ai ra khỏi thành cũng phải đi qua, đến ăn cơm chúc mừng.

Tiêu Hàn Tranh và Thời Khanh Lạc không bao giờ giấu giếm việc mình bảo vệ đệ đệ muội muội, nhưng cũng không muốn bảo vệ hai người thành những bông hoa mỏng manh trong nhà kính.

Nhìn chiếc xe ngựa đang rời đi của Lục hoàng tử phía dưới lầu, Nhị lang sùng bái nhìn Tiêu Hàn Tranh.

“Đại ca, ca thật lợi hại.”

Đại ca không tự mình ra tay, mà có thể khiến Lục hoàng tử phải đánh mất thanh danh vì muốn tính kế tỷ tỷ, thậm chí còn bị Hoàng đế ghét bỏ và tống cổ ra khỏi kinh thành.

Sau này có muốn về kinh cũng không dễ dàng, muốn tranh đoạt ngôi vị Hoàng đế còn khó hơn.

Càng quan trọng hơn là không thể có cơ hội tính kế tỷ tỷ nữa.

Cậu phát hiện vẫn còn rất nhiều điều phải học hỏi từ ca ca, không đánh mà thắng đã giải quyết được mối tai họa ngầm như vậy.

Tiêu Bạch Lê cũng sùng bái nhìn Tiêu Hàn Tranh.

“Đúng vậy, đại ca thật lợi hại.”

Nàng ấy biết đại ca đang muốn xả giận cho mình, trong lòng cảm thấy ấm áp, lại càng tự hào vì có một ca ca như vậy.

Hai mắt Thời Khanh Lạc cũng sáng lấp lánh nhìn Tiêu Hàn Tranh.

Nàng giơ ngón cái lên: “Tướng công, chiêu này của chàng tuyệt lắm!”

Nàng biết tiểu tướng công nhà mình không có thâm sâu nhất, chỉ có thâm sâu hơn.

Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, tiền đồ của Lục hoàng tử coi như tiêu rồi.

Nhưng mà loại trừ sớm một hoàng tử cũng tốt, đỡ phải ở kinh thành vì tranh đoạt ngôi vị Hoàng đế mà ra tay thao túng, lộng quyền làm hại đến người vô tội.

Quan trọng là Hoàng đế không hề hay biết từ đầu đến cuối việc này đều do tiểu tướng công dẫn dắt, ngài còn sai người tặng không ít thứ tốt cho tiểu muội coi như bồi thường của hồi môn.

Tiêu Hàn Tranh bị bọn họ nhìn như vậy thì có chút dở khóc dở cười: “Ta cảm ơn sự khích lệ của mọi người nhé!”

Người thân và tiểu thê tử chính là vảy rồng của hắn, ai mà động vào họ thì đừng mong có kết quả tốt.

Hắn cười nói: “Kế tiếp chúng ta phải chuẩn bị thật tốt cho hôn sự của mẫu thân.”

Ba người Thời Khanh Lạc gật đầu: “Được!”

Chỉ nháy mắt đã đến ngày Khổng Nguyệt Lan xuất giá, ngày đại hôn của Nghệ vương.

Sáng sớm tinh mơ, tổ mẫu của Hề Duệ với tư cách là toàn phúc lão nhân tới Tiêu gia hỗ trợ chủ trì đám cưới.

Bà ấy được Nghệ vương mời đến, vì Tiêu gia và cháu trai thân sắp kết thân, bà ấy cũng rất vui lòng đến đây giúp đỡ.

Mọi thứ đã được chuẩn bị chu đáo, Hề lão phu nhân trùm khăn voan lên đầu Khổng Nguyệt Lan.

Bên kia Nghệ vương cũng đưa người tới đón dâu.

Tiêu Hàn Tranh dẫn theo đám người Hề Duệ chặn ở cửa, không hề nương tay với cha kế, làm Nghệ vương phải vắt hết cả óc hao hết tinh lực mới thành công đón được thê tử lên kiệu hoa.

Nhà mẹ đẻ của Khổng Nguyệt Lan không có ai, cho nên Tiêu Hàn Tranh là người cõng bà lên kiệu hoa.

Nhìn mẹ ruột xuất giá, trong lòng Tiêu Hàn Tranh vừa cảm thấy không nỡ lại vừa thấy vui mừng.

Vui mừng vì cuối cùng mẫu thân cũng tìm được một trượng phu biết yêu thương chăm sóc cho bà.

Thời Khanh Lạc và Tiêu Bạch Lê tiễn mẹ chồng ra cửa, vành mắt cũng đỏ ửng.

Đến đôi mắt của Nhị lang cũng đỏ hoe.

Bọn họ cũng nghĩ giống Tiêu Hàn Tranh, vừa không nỡ lại vừa vui mừng.

Lương Vũ Lâm thấy thế cười nói: “Yên tâm, ta nhất định sẽ trân trọng mẫu thân các con như châu như bảo.”

Đây chính là nữ nhân ông thích và theo đuổi được, ông sẽ đối xử với bà thật tốt, cùng bà đồng cam cộng khổ.

Tiêu Hàn Tranh chắp tay với ông: “Chúng ta tin tưởng vương gia.”

Kiếp trước, suýt chút nữa Nghệ vương đã quy y cửa Phật, kiếp này lại một lòng với mẫu thân của hắn, cho nên hắn tin tưởng vào lời hứa của đối phương.

Ba người Thời Khanh Lạc cũng rất gần gũi và tin tưởng Nghệ vương, gật đầu tán thành.



Trước kia Lương Vũ Lâm chỉ mặc toàn quần áo màu trắng, hôm nay mặc hỷ phục đỏ của tân lang, trông càng anh tuấn bất phàm.

Ông khẽ cười nói: “Còn gọi ta là vương gia sao?”

“Từ hôm nay trở đi, các con phải gọi ta là cha.”

Nói xong lời này, ông còn dùng ánh mắt đầy ẩn ý nhìn về một phía của đám đông đằng kia.

Tiêu Hàn Tranh tất nhiên cũng phát hiện phụ thân cặn bã đang đứng giấu mình phía sau đám đông.

Trước đó hắn không hiểu tại sao phụ thân cặn bã lại chạy tới kinh thành tạ ơn rồi mới quay về huyện Nam Khê, dù sao thì Hoàng đế cũng đã cho phép phụ thân cặn bã không cần phải đến kinh thành.

Giờ hắn đã hiểu được.

Phụ thân cặn bã chưa thể hoàn toàn chấp nhận việc mẫu thân đi lấy người khác, cho nên phải đích thân tới kinh thành xem tận mắt.


Hắn thu hồi ánh mắt, cũng không làm ra vẻ, nói với Nghệ vương: “Cha, sau này mẫu thân của ta giao cho người.”

Ba người Thời Khanh Lạc cũng đồng loạt gọi: “Cha!”

Nhị lang thậm chí còn nhìn Nghệ vương với ánh mắt ngưỡng mộ.

Từ nhỏ cậu đã không có cha ruột ở bên cạnh, chẳng những chưa từng hoàn thành trách nhiệm làm cha, mà còn muốn mưu toan bọn họ.

Nghệ vương này tuy không phải cha ruột, nhưng lại cẩn thận dạy dỗ, quan tâm đến cậu, hoàn toàn đảm đương được vai trò của người làm “Cha”.

Nhị lang cũng chân thành đối xử với Nghệ vương như cha ruột của mình.

Nghe mấy người họ đổi cách xưng hô, ý cười trong mắt Lương Vũ Lâm càng sâu: “Tốt, các con đều là con ngoan của ta.”

“Chờ ba ngày sau lại mặt, các con hãy dọn đến vương phủ ở cùng chúng ta đi.”

Sau đó lại nhấn mạnh: “Không được từ chối, sau này chúng ta chính là người một nhà, tất nhiên phải sống chung với nhau, như vậy ta và mẫu thân các con mới vui vẻ được.”

Người của Tiêu gia tất nhiên muốn sống chung với mẫu thân, nên cũng không từ chối: “Được!”

Chỉ cần có thể ở cạnh người thân, đối với bọn họ mà nói sống ở đâu không quan trọng.

Lương Vũ Lâm cười sang sảng, lại nói thêm mấy câu tốt với bọn họ.

Thấy sắp đến giờ, lúc này ông mới cưỡi ngựa đưa tân nương rời đi.

Những người đến xem náo nhiệt cũng nhận ra một điều sâu sắc là Nghệ vương rất coi trọng vương phi, có không ít người còn ghen tị với huynh muội Tiêu gia.

Không giống như vẻ mặt vui mừng của Nghệ vương, vẻ mặt của Tiêu Nguyên Thạch vô cùng ảm đạm.

Ông ta ngồi trên xe lăn, xuyên qua kẽ hở của đám đông nhìn thấy Nghệ vương cao ngạo khí phách và cả người đang ngồi trong kiệu hoa kia, trong lòng cảm thấy rất khó chịu.

Nếu người Khổng thị gả cho không phải là Nghệ vương, chắc chắn ông ta sẽ không nhịn được mà đến quậy một trận.

Khi Nghệ vương khiến con trai mình chủ động gọi cha, mà con gái ông ta còn trực tiếp gọi người ta là cha, làm cõi lòng ông ta đau đớn, tức đến nổi muốn hộc máu.

Nhất định là tên khốn Nghệ vương này cố ý, trước mặt mọi người và ngay trước mặt ông ta, cướp mất con trai con gái của mình.

Đại lang đưa Tiêu Nguyên Thạch đến đây, thấy sắc mặt nhị thúc không được tốt lắm, u ám đến đáng sợ.

Gã cứ nhìn chằm chằm, rất sợ nhị thúc sẽ làm việc ngu ngốc.

Cũng may, cuối cùng nhị thúc cũng nhịn được, gã nhẹ nhàng thở ra đồng thời có chút kinh thường.

Giờ mới thấy khó chịu, sao không sớm làm gì đi?

Bây giờ thì hay rồi, thê tử tốt như vậy vị người ta cướp mất, con trai con gái có tiền đồ như vậy cũng đã nhận người khác làm cha.

Gã đột nhiên cảm thấy nhị thúc của gã quá thảm, giờ chẳng khác gì người cô độc.

Nhưng mà gã cũng chẳng đồng tình hay thương hại, như tổ mẫu và mẫu thân đã nói, nhị thúc càng thảm thì gã càng có lợi.

Nếu không có chuyện đoạn tuyệt quan hệ và bị phế đôi chân, thì mai này tước vị và sản nghiệp của nhị thúc sao có thể là của gã được.

Đám cưới của Nghệ vương cũng coi như là một việc vui lớn ở kinh thành, không chỉ có các trọng thần trong triều đến uống rượu mừng, mà ngay cả Hoàng đế và thái hậu cũng đích thân tới Nghệ vương phủ.

Thái hậu rất vui vì con trai út có thể thành thân, cho nên muốn tự mình chủ trì hôn lễ cho con trai, lúc bái cao đường cũng không cần phải để trống nữa.

Ngay sau đó, Lương Vũ Lâm và Khổng Nguyệt Lan hành lễ, nhất bái thiên địa, nhị bái cao đường, phu thê giao bái!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK