Tên tướng quân kia thở dài, “Chuyện này có ảnh hưởng không nhỏ với danh dự của ngươi, ngươi cần phải thật chú ý.”
Đối với Hề Duệ, gã cũng không dám nói thêm.
Cũng một phần là vì tiểu ma vương rất có được lòng Thái Hậu và hoàng đế, Tiêu Nguyên Thạch chọc phải, cũng là xui xẻo.
Sau đó nhiều người biết tính khí Tiêu Nguyên Thạch từ lâu cũng tiến lên dò hỏi.
Tiêu Nguyên Thạch giải thích rõ ràng, mọi người đều cảm thấy ông ta thật xui xẻo.
Nhưng sau đó, họ cũng dẫn giữ khoảng cách với ông ta, dù sao lời đồn cũng rất đáng sợ, bọn họ không muốn trở thành một đối tượng trong tin đồn.
Hề Duệ cùng đám ăn chơi trác táng kia có bối cảnh không tệ, không sợ trời không sợ đất, thật không thể đụng vào được.
Tiêu Nguyên Thạch nhờ Binh Bộ thượng thư xin nghỉ phép.
Ông ta thật sự không thể mang bộ dạng này tới làm trò cười cho đám người kia.
Sự việc xảy ra như vậy, Binh Bộ thượng thư cũng không vui vẻ.
Cũng không muốn Binh bộ bị bàn tán vì Tiêu Nguyên Thạch, vì thế trực tiếp cho ông ta ba ngày phép.
Tiêu Nguyên Thạch lên xe ngựa về lại phủ tướng quân, trực tiếp bóp nát vài chén trà.
“Hề Duệ!” Ông ta nghiến răng nghiến lợi, trong mắt toàn là sát ý.
Tên khốn đó đã đi quá xa rồi, chỉ vì một chút việc nhỏ, mà hủy tiền đồ của em vợ ông ta còn muốn tính kế cả ông ta.
Ông ta nhắm mắt lại, hiện tại ông ta không thể động đến Hề Duệ và lão ăn chơi trác táng kia, nhưng sẽ có một ngày, ông ta sẽ xé xác bọn họ thành từng mảnh.
Bây giờ quan trọng nhất chính là phải tìm cách cho tin đồn lắng xuống, giảm bớt ảnh hưởng đến danh dự của ông ta.
Lần này ông ta tổn thất rất lớn, ông ta cố gắng biết bao nhiêu mới có một chỗ đứng ở triều đình, khó lắm mới tạo được danh tiếng tốt.
Hiện tại đều bị đám người ăn chơi trác táng kia phá hủy, ông ta hận đến thấu xương!
Sáng hôm sau, Tiêu lão thái thái cùng và con dâu đi ra ngoài.
Đột nhiên có một người kéo lão thái thái, nói rằng đứa con thứ hai của mình đã gây chuyện.
Tiêu lão thái thái nghe xong, tức giận đến c.h.ế.t khiếp.
Lão thái thái không tin nổi, lập tức quay sang hỏi những người bên cạnh, nhưng bọn họ ai cũng đều nói như vậy.
Thật không thể tin được, lão thái thái và con dân vội vã trở về phủ tướng quân.
Trong góc khuất, một nam tử trẻ tuổi mỉm cười nhìn bộ dạng rời đi của lão thái thái.
Sau đó sai người đưa lão phu nhân đã tiết lộ mười lượng bạc.
Chờ trò hay ở phủ tướng quân bắt đầu, hắn ta sẽ viết thư gửi cho chủ tử
Phủ tướng quân.
Cát Xuân Như đang ngồi uống canh dưỡng thai.
Từ khi có thai, nhờ Tiêu Nguyên Thạch can thiệp, nàng ta không cần phải đi hầu hạ lão thái thái nữa.
Đột nhiên nha hoàn tới báo, “Phu nhân, lão thái thái đến đây với sắc mặt rất khó coi.”
Cát Xuân Như nhíu nhíu mày, “Bà già này lại muốn phát điên vì chuyện gì đây?”
Nàng ta đứng lên, “Đi, đi xem.”
Hiện tại nàng ta đang mang thai, lão thái thái cũng không dám động đến nàng ta như trước nữa.
Vừa ra khỏi phòng, đột nhiên một bàn tay từ đâu giáng xuống.
Cát Xuân Như ôm mặt, hoảng hốt nhìn lão thái thái.
Bà già này có phải bà điên rồi không?
Tiêu lão thái tức không chịu được.
Trực tiếp mắng người, "Đồ tiện nhân nhà ngươi, có phải ngươi muốn hại c.h.ế.t nhi tử của ta mới vừa lòng không?"
Tuy rằng đối với lão nhị súc sinh kia, bà ta cũng rất tức giận.
Nhưng vinh hoa phú quý của nhà họ Tiêu sau này còn phải dựa vào đứa con thứ hai này.
Tiêu lão thái nhìn thấy bộ dạng này của nàng ta lại tức giận thêm, phất tay đi đến muốn đánh, lại bị nha hoàn của Cát Xuân Như ngăn cản.
Đây là phân phó của tướng quân, nếu như phu nhân xảy ra chuyện gì, các nàng gánh không nổi.
Lão thái thái cũng biết tiểu tiện nhân này đang mang thai, con thứ hai rất coi trọng đứa bé này.
Bà ta hừ một tiếng, "Chuyện mà đệ đệ người làm, bây giờ đều đã truyền khắp kinh thành."
"Còn liên lụy đến thanh danh của nhi tử ta, các ngươi đúng là đồ sao chổi khắc cha khắc mẹ, lúc trước lão nương không nên cho phép các ngươi gả vào Tiêu gia ta."
Sau đó, bà ta và hai đứa con dâu khác, thay phiên mắng Cát Xuân Như.
Đồng thời cũng nói chuyện đồn đãi trong kinh thành ra, còn có chuyện xảy ra vào ngày hôm qua.
Sắc mặt Cát Xuân Như trở nên trắng bệch, "Không thể nào, chuyện này hoàn toàn không thể nào."
Tiêu lão thái cười lạnh, "Hiện tại đã truyền đi khắp kinh thành, ngươi nói không thể, thật sự không thể sao?"
Đột nhiên Cát Xuân Như nhớ tới ngày hôm qua Tiêu Nguyên Thạch trở về sắc mặt rất khó coi.
"Tướng quân nhất định là bị người khác tính kế." Nàng ta biết Tiêu Nguyên Thạch không phải loại người như vậy.
Nhưng nếu sự việc này là thật, nàng ta thật sự khó chịu đựng nổi.
Hơn nữa, còn tung tin đồn liên quan đến đệ đệ của nàng ta, về sau đệ đệ nàng ta còn ra ngoài gặp người khác như thế nào?
Cát Xuân Như tức giận đến mức cả người có chút lung lay sắp đổ.
Tiêu lão thái hừ lạnh, "Đều là do con hồ ly như ngươi và tên đệ đệ thấp hèn của của ngươi làm hại."
"Ta còn đang thắc mắc vì sao cái thứ lão nhị súc sinh kia đối tốt với đệ đệ ngươi như vậy, thì ra còn có những việc này."
"Tỷ đệ các ngươi đúng là đồ đê tiện không biết xấu hổ, các ngươi....." Lão thái thái vừa xoa eo vừa mắng chửi.
Cát Xuân Như nghe những lời này, giận tái mặt, "Bà, bà......."
Đột nhiên bụng truyền đến một cơn đau, nàng ta ôm bụng, "Đau, bụng ta đau quá."
"A, máu!" Nha hoàn đang đứng bên cạnh Cát Xuân Như nhìn thấy m.á.u chảy ra từ trong quần của chủ tử mình, kinh hô ra tiếng.
Cát Xuân Như vội vàng kéo cánh tay nha hoàn đang đứng bên cạnh, "Mời phủ y, mau đi mời phủ y."
Nàng ta đã trải qua chuyện này một lần, tất nhiên biết đây là điềm báo trước của việc sảy thai.
Cát Xuân Như mong đợi đứa nhỏ này rất lâu, hơn nữa giữa tình hình này, không thể sảy thai, tuyệt đối không thể.
Sau đó đầu óc choáng váng, cảm thấy hoa mắt sau rồi ngất lịm đi.
Tiêu lão thái thấy thế, "Việc này cũng không thể nào trách chúng ta, là do con hồ ly tinh này tự mình chột dạ rồi tự tức giận."
Tiếp theo lại nhanh chóng bỏ chạy cùng với hai đứa con dâu.