Mục lục
Xuyên Không Ta Trở Thành Sủng Thê Của Quyền Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vì không thích hoặc là chán ghét mà tự cắm sừng mình, tuyệt thật.

Không hổ danh là cháu trai của Cẩm vương, não có vấn đề, giống hệt như nhau.

Nếu là sự thật thì tiểu tướng công giỏi quá, đến việc này mà cũng phát hiện được.

Sau đó nàng có chút khó hiểu, hỏi hắn: “Nhưng nếu tự cắm sừng mình, tại sao Nhị hoàng tử còn để Cát Xuân Di sinh ra đứa bé? Sao không trực tiếp vứt nàng ta đến hậu viện, cho tự sinh tự diệt?”

Tiêu Hàn Tranh suy nghĩ rồi nói: “Có lẽ Nhị hoàng tử và Cẩm vương có chung ý tưởng, muốn cho Cát Xuân Di sự hy vọng, để nàng ta tưởng rằng sinh con rồi thì mọi chuyện sẽ không sao, nghĩ là có thể kéo Nhị hoàng tử phi xuống ngựa.”

“Nhưng chờ khi nàng ta sinh con xong, Nhị hoàng tử sẽ lập tức đánh nàng ta trở về nguyên hình.”

“Nếu suy đoán này là chính xác, Nhị hoàng tử thật sự sẽ không để mẹ con Cát Xuân Di c.h.ế.t đi, mà sẽ tính luôn cả tên mã phu kia, tống hết ra ngoài.”

“Để Cát Xuân Di biết chân tướng sự thật, rồi hối hận và gục ngã trong đau đớn.

Sau khi Thời Khanh Lạc nghe xong, cảm thấy rất có lý.

Nàng không khỏi cảm thán: “Cũng may mà hoàng đế, Nghệ vương và thái tử tương đối bình thường, nếu không người trong hoàng thất đều thế này thì chẳng biết chuyện gì sẽ xảy ra nữa.”

Sau đó bổ sung thêm một câu: “Tuy Ngũ hoàng tử và Nhị hoàng tử là huynh đệ ruột nhưng trông có vẻ vẫn bình thường.”

Tiêu Hàn Tranh gật đầu: “Xưa nay, cách Nhị hoàng tử xử sự vốn không giống người bình thường.”

“Cũng như chuyện dụ dỗ Tam hoàng tử phi, không phải chuyện mà các hoàng tử bình thường có thể làm được.”

Thời Khanh Lạc ngẫm nghĩ, thấy cũng đúng: “Cũng phải, hắn ta thích câu kết với nữ nhân để đạt được mục đích của mình, đúng là kỳ lạ.”

“Loại chuyện thế này, đúng là rất giống mấy việc hắn ta có thể làm được.”

Nàng cười, mang theo vài phần vui sướng khi người gặp họa: “Nếu Nhị hoàng tử đưa Cát Xuân Di đến Bắc Thành chắc vui lắm, ba tỷ đệ Cát gia sẽ có cơ hội đoàn tụ.”

Theo tin tức từ Bắc Thành, giờ Cát Xuân Nghĩa và Ngưu thị được Cát Xuân Như nuôi, hai người bọn họ đều tiêu tiền như nước.

Cát Xuân Như có đứng tên hai cửa hàng nhưng khi bị đuổi ra khỏi nhà, phụ thân cặn bã cũng không hề lấy lại.

Sau đó giao một trong hai cửa hàng đó cho Cát Xuân Nghĩa quản lý, mỗi tháng đều thua lỗ.

Không phải làm ăn thua lỗ, mà Cát Xuân Nghĩa trộm tiền đi đánh bạc, nói với Cát Xuân Như là không bán được đồ.

Quan trọng là Cát Xuân Như lại tin như thật, nghe Cát Xuân Nghĩa nói muốn đổi nghề, lại cho hắn ta hai ngàn lượng nữa đi nhập hàng.

Thời Khanh Lạc thấy những mặt khác Cát Xuân Như cũng rất khôn khéo nhưng chỉ cần là chuyện của muội muội và đệ đệ, liền trở nên mù quáng.

Luôn cảm thấy đệ đệ và muội muội dù có thế nào thì vẫn tốt đẹp.

Nếu Nhị hoàng tử thật sự nói với bên ngoài là Cát Xuân Di bệnh chết, rồi ngấm ngầm đưa tiễn, còn chẳng bằng để ba tỷ muội họ đoàn tụ, vì tiền tài sẽ có lúc xảy ra tranh chấp, xô xát lẫn nhau.

Tiêu Hàn Tranh nhếch miệng: “Khả năng này rất cao, vậy chúng ta cứ chờ xem kịch vui đi.”

Thời Khanh Lạc điên cuồng gật đầu: “Đúng đúng, chúng ta hãy chờ xem kịch vui.”

Vài ngày sau, Nghệ vương tới huyện Hà Dương.

Sau khi ông đưa Gia Luật Đức đến kinh thành, mấy ngày sau liền vội vàng thúc ngựa quay trở lại.

Đến tiểu trấn trước, giao hết việc điều hành và giám sát xưởng cho Tam hoàng tử, rồi chuồn mất.

Khiến Tam hoàng tử muốn khóc luôn, đám người này chạy trốn còn nhanh hơn thỏ, bắt nạt một người lương thiện như hắn ta.

Nhưng chẳng còn cách nào khác, Tiêu Hàn Tranh có rất nhiều việc phải làm, hắn ta lại không thể sai sử hoàng thúc. Chỉ có thể chấp nhận số phận của mình, một bên đóng quân ở tiểu trấn, một bên làm công sự.

Khi Lương Vũ Lâm đến huyện Hà Dương, vừa kịp lúc ăn tối.

Sau đó đã đến ăn chực một bữa cơm.



Sau khi ăn xong, ông uống trà tiêu thực, cười cảm thán: “Thức ăn do Nguyệt Lan làm vẫn hợp khẩu vị của ta nhất, ngon miệng nên lần nào cũng ăn nhiều.”

Trước nay ông vẫn luôn duy trì việc giữ gìn sức khỏe, cho nên mỗi bữa cơm đều không ăn quá nhiều.

Vậy mà hôm nay lại ăn no căng bụng.

Tiêu mẫu nghe ông nói vậy, khẽ cười nói: “Sau này nên kiềm chế lại đi.”

Lương Vũ Lâm xoa bụng: “Nhưng nàng làm đồ ăn ngon quá, ta không kìm chế được.”

Thật ra ông có thể kiểm soát được nhưng ông không muốn thôi.

Tiêu mẫu nghe lời khen của ông, lòng thầm vui mừng: “Nếu không kiềm chế được vậy thì vận động nhiều lên.”


Lương Vũ Lâm cười khẽ: “Ta cũng đang tính thế, chúng ta đúng là tâm linh tương thông.”

Tiêu mẫu tức giận liếc ông một cái: “Ngươi vừa vừa thôi nha.”

Thời Khanh Lạc ngồi bên cạnh ăn cơm chó, Nghệ vương này thật đúng là nhà cũ dễ cháy, không thể dập tắt được!

Trò chuyện một lúc, Lương Vũ Lâm nhìn mấy người Khổng Nguyệt Lan và Tiêu Hàn Tranh, nói: “Lần này hồi kinh, ta đã thưa chuyện với mẫu hậu và hoàng huynh, ta muốn cưới Nguyệt Lan.”

Lời ông vừa nói ra khiến mấy người Tiêu mẫu đều lần lượt quay đầu nhìn ông.

Thậm chí Tiêu mẫu còn khẩn trương, nắm lấy gấu váy.

Bà là phụ nhân đã hòa ly, chỉ e thái hậu và hoàng thượng sẽ không đồng ý?

Lương Vũ Lâm có thể thấy được sự khẩn trương của bà, rất muốn vươn tay nắm lấy tay bà nhưng làm vậy quá đường đột, hơn nữa ở đây có rất nhiều người.

Nếu ông làm thế thật, Khổng Nguyệt Lan còn chưa hất ông ra, thì đoán chừng Tiêu Hàn Tranh đã không nhịn được làm trước rồi.

Thế là đành đè nén ý muốn này xuống, vẻ mặt dịu dàng nhìn Khổng Nguyệt Lan nói: “Mẫu hậu và hoàng huynh đều đồng ý, còn bảo ta nhanh chóng đưa nàng quay về kinh thành để thành thân.”

Sau đó đánh mắt ra hiệu với người hầu cận.

Người hầu cận hiểu ý, lập tức lấy thánh chỉ ra, ông tiếp nhận rồi nói: “Hoàng huynh còn viết thánh chỉ tứ hôn nữa.”

Ông mở thánh chỉ ra, đưa cho Khổng Nguyệt Lan xem: “Khi nào nàng cảm thấy thời điểm thích hợp, ta sẽ tuyên cáo thánh chỉ này với bên ngoài.”

Tiêu mẫu nhìn nội dung trên thánh chỉ, có chút không thể tin được, vậy mà lại đồng ý sao?

Trong lòng không khỏi vừa cảm động vừa ngọt ngào, nhất định Lương Vũ Lâm đã rất cố gắng nếu không đừng nói hoàng đế, đến cửa ải của thái hậu cũng chưa chắc qua được.

Gương mặt bà ửng hồng, không làm bộ nữa: “Được!”

Lương Vũ Lâm thấy bà như vậy, tươi cười càng thêm sâu: “Vậy chờ khi hồi kinh, chúng ta sẽ thành thân.”

Có được thánh chỉ tứ hôn này, quả thật không dễ dàng.

Chỗ hoàng huynh còn đỡ, bên phía mẫu hậu ngày nào cũng phải quấn quít, dỗ dành đủ kiểu.

Nói hết lời hết lẽ, mẫu hậu cũng đồng ý cho ông cưới Khổng Nguyệt Lan nhưng chỉ được làm trắc phi, kêu ông hãy cưới một chính phi khác.

Ông chỉ có thể tự bôi nhọ mình, nói ông không có cảm giác gì với những nữ nhân khác, không thể làm một nam nhân đích thực, vốn ông còn định xuống tóc đi tu.

Kể từ ngày ông cứu Khổng Nguyệt Lan, vậy mà ông lại có cảm giác với bà.

Đến lúc này thái hậu mới hoàn toàn buông tha, cảm thấy tội nghiệp nên mới cho ông cưới Khổng Nguyệt Lan làm chính phi.

Cho dù không có người nối dõi, ít nhất cũng để ông được làm một nam nhân bình thường.

Về phía hoàng huynh, ông cũng đã hứa về sau sẽ không nhàn nhã lười biếng đi lễ phật thăm chùa chiền nữa. Sau khi hồi kinh sẽ vào triều giúp một số công việc, sau đó ông mới lấy được thánh chỉ tứ hôn.

Vì cưới thê tử, quả thật ông không dễ dàng gì.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK