Mục lục
Xuyên Không Ta Trở Thành Sủng Thê Của Quyền Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lương Vũ Thuân nghĩ hỏi: “Liên thủ lao ra chứ?”

Công chúa tiền triều nhướng mày: “Vậy có nghĩa là từ bỏ kho báu sao?”

Kho báu này chính là liên quan đến việc tiền triều bọn họ có thể xoay mình hay không, cho nên bà ta không thể nào từ bỏ được..

Vốn dĩ lựa chọn hợp tác cùng Cẩm Vương, thứ nhất là bởi vì trong tay đối phương có một nửa khác của bản đồ kho báu, thứ hai cũng là tính toán giúp đỡ Cẩm Vương tạo phản, chờ sau khi Cẩm Vương thâu tóm được kinh thành thì bọn họ sẽ đánh vào khiến Cẩm Vương trở tay không kịp.

Mặc dù vừa rồi bà ta và Cẩm Vương tranh đoạt kho báu, nhưng trong lòng hai người đều hiểu rõ, bất kể bọn họ là bên phe nào thất bại thì cũng đều sẽ nhường nhịn.

Rốt cuộc thì ở giữa bọn họ còn có một mối quan hệ hợp tác rất bền chắc, đó chính là trước tiên liên thủ để đánh vào kinh thành khiến cho Hoàng đế rớt đài.

Hiện tại đột nhiên lại nhảy ra một Bắc Vương, đối với bọn họ mà nói là quá bất lợi.

Sắc mặt Cẩm Vương khó coi nói: “Ngươi cảm thấy hiện tại chúng ta còn có thể lấy được kho báu sao?”

Sau đó gã cho công chúa tiền triều một ánh mắt, ý tứ đại khái chính là nơi này là địa bàn của gã, chỉ cần có thể thuận lợi đi ra ngoài, xem như Bắc Vương có lấy được kho báu thì cũng không thể chạy thoát được.

Công chúa tiền triều hít sâu một hơi: “Được, vậy thì nghe ngươi.”

Cũng đúng, Bắc Cương cũng là đại bản doanh của thế lực tiền triều bọn họ, nếu liên hợp với Cẩm Vương thì cho dù Bắc Vương có lấy được kho báu thì cũng không thể chạy ra khỏi biên giới được.

Bên ngoài bọn họ có nhiều người như vậy, cũng không phải là ngồi không.

Hai người xác định hợp tác rồi thì lập tức cho người mở cửa lao ra ngoài.

Nhưng mà Bắc Vương đã sớm phòng bị tới chuyện này rồi, ngoại trừ những người được ông ta đưa đến, thì trước đó ông ta còn để lại một đội tinh nhuệ ở bên ngoài để dọn dẹp sạch người của Cẩm Vương và công chúa tiền triều.

Hiện tại tất cả những người này vừa lúc đều được sắp xếp, áp chế người của Cẩm Vương và công chúa tiền triều muốn đột kích.

Lại là một phen loạn chiến, cuối cùng thì người của Cẩm Vương và công chúa tiền triều bị g.i.ế.c đến mức xem như xóa sổ.

Bên cạnh mỗi người chỉ còn lại có hai ba người che chở.

Sắc mặt công chúa tiền triều tối tăm, thật không nghĩ tới người đã từng bên gối vậy mà lại che giấu sâu như vậy.

Bà ta nhìn Bắc Vương nói: “Kho báu nơi này ngươi cứ lấy đi, chúng ta từ bỏ, ngươi thả chúng ta đi là được.”

Bắc Vương cười khẽ ra tiếng: “Oánh Oánh, ngươi cảm thấy bổn vương là kẻ ngốc sao?”

“Thả các ngươi ra ngoài để cho các ngươi đi tìm viện binh chặn bổn vương ở Bắc Cương, không thể trở về Cát quốc được?”

Sắc mặt công chúa tiền triều càng khó coi hơn: “Trác Lượng, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?”

Bà ta lại nhướng mày: “Không phải là ngươi muốn g.i.ế.c ta và Cẩm Vương đi?”

Bắc Vương lắc đầu, càng kiêu ngạo nói thẳng ra: “Nếu g.i.ế.c các ngươi thì ngược lại là mất nhiều hơn được, bổn vương còn muốn giữ các ngươi lại để đối phó với hoàng đế Đại Lương.”

Trác Quân bị bại lộ cho nên mục đích của ông ta cũng mở ra dưới ánh sáng, đương nhiên ông ta cũng không cần thiết lại che che giấu giấu.

Cẩm Vương và công chúa tiền triều: “…” Tức giận.

Quan trọng là bọn họ còn không có khả năng phản bác, rốt cuộc thì coi như Bắc Vương không lợi dụng chuyện này, thì bọn họ cũng không có khả năng từ bỏ chuyện tạo phản.

Công chúa tiền triều lạnh lùng mà nhìn Bắc Vương: “Ngươi không thả chúng ta đi, lại không g.i.ế.c chúng ta, vậy rốt cuộc ngươi muốn làm thế nào?”

Bắc Vương nhướng mày: “Đương nhiên là bắc các ngươi làm con tin, nếu các ngươi không ở trong tay ta thì làm sao ta có thể thuận lợi vận chuyển kho báu ra khỏi Bắc Cương?”

Cẩm Vương và công chúa tiền triều: “……” Lại bị tức giận rồi.

Bọn họ đã nhường lại kho báu, vậy mà còn phải biến thành bùa hộ mệnh của Bắc Vương.

Chiến lược của Lương Vũ Thuân vừa rồi lại thất bại, so với Bắc Vương thì vẫn là đi sai một nước cờ.



Nhưng chuyện này càng làm cho gã cảm thấy nghẹn khuất.

Bắc Vương nhìn vẻ mặt nghẹn khuất hai người thì tươi cười trên mặt càng thêm đậm: “Hai vị cứ yên tâm, chờ tới khi ra khỏi biên cảnh rồi thì bổn vương sẽ thả các ngươi đi.”

Ông ta cũng hiểu rõ tình hình bây giờ cũng không phải là tốt lắm.

Rốt cuộc thì ông ta cũng chỉ chuẩn bị thiệt hại nhiều nhất là một phần ba số người, hiện tại lại bởi vì bị Tiêu Hàn Tranh vạch trần trước, phải đối phó xong người của hai bên Cẩm Vương và công chúa tiền triều, cho nên nhân thủ của ông ta cũng thiệt hại hơn một nửa.

Đây đều là những tinh nhuệ trong tinh nhuệ mà ông ta mang ra tới, cho nên ông ta thật sự rất đau lòng.

Cũng bởi vậy mà ánh mắt của ông ta lại nặng nề nhìn về phía Tiêu Hàn Tranh và Thời Khanh Lạc: "Về phần hai vị thì phải đi theo bổn vương đến Cát quốc làm khách.”

Đến lúc đó bắt Thời Khanh Lạc đi, cũng cưỡng ép nàng lấy ra phương pháp kiếm tiền của nàng để làm việc cho ông ta.


Còn Tiêu Hàn Tranh thì có thể ném ở trong vương phủ làm gã sai vặt thấp kém nhất, thay đổi đủ các loại tra tấn.

Cũng khiến cho hai người tương thân tương ái lại không có cách nào gặp được nhau, dám phá hư kế hoạch của ông ta, ông ta đương nhiên phải khiến cho hai người Tiêu Hàn Tranh sống không bằng chết.

Thời Khanh Lạc giả bộ như rất sợ hãi: “Ai nha, chúng ta sợ quá.”

Nhưng trên mặt nàng lại không có chút dáng vẻ nào là giống như đang sợ hãi, điều này càng làm cho Bắc Vương không vui.

Đột nhiên Bắc Vương sinh ra một loại cảm giác: “Các ngươi sẽ không phải còn để lại mưu kế gì ở phía sau?”

Nhưng như vậy cũng không đúng, ám vệ mà Tiêu Hàn Tranh mang đến đã bị một đội nhân mã khác của ông ta ngăn cản.

Tiêu Nguyên Thạch và Nghệ Vương đang đi biên cảnh, cơ bản là đều mang theo tất cả nhân thủ.

Theo lý thuyết thì trong tay Tiêu Hàn Tranh sẽ không còn người nào có thể dùng được.

Đây cũng là suy nghĩ trong lòng Cẩm Vương và công chúa tiền triều, lúc này mới không kiêng kị phu thê Tiêu Hàn Tranh như vậy.

Thời Khanh Lạc khẽ cười một tiếng rồi nói: “Không có, chúng ta chỉ chạy tới đay tham gia náo nhiệt thôi.”

“Chúng ta cũng chưa từng đi qua Cát quốc, cho nên đi chơi một chút cũng không tồi, dù sao thì có sợ cũng vô dụng.”

Nàng chính là cố ý muốn kích thích Bắc Vương, khiến ông ta nhanh chóng làm việc.

Dù sao thì lời giải thích này cũng có lý.

Quả nhiên Bắc Vương bán tín bán nghi, nhưng cũng bởi vậy không tiếp tục trì hoãn.

Sai người tạm giam Cẩm Vương và công chúa tiền triều lại, toàn bộ những người còn lại đi thu thập vàng bạc châu báu rơi rụng trên mặt đất.

Bọn họ không có mang rương tới nhưng lại mang theo không ít bao tải.

Vàng bạc châu báu rơi rụng ở đây quá nhiều, cho nên phải mất gần nửa canh giờ mới thu gom xong.

Sau khi thu gon xong, Bắc Vương nhẹ nhàng thở ra.

Ông ta mở miệng nói: “Rút lui!”

Lúc này một giọng nam dễ nghe vang lên ở ngoài cửa: “Bắc Vương, nếu đã tới chúng ta Đại Lương thì sao lại không đến kinh thành làm làm khách mà trở về rồi?”

Tiếp theo Nghệ Vương một thân áo bào trắng mang theo người từ bên ngoài đi vào.

Nhìn thấy Nghệ Vương tiến vào, ngoại trừ Tiêu Hàn Tranh và Thời Khanh Lạc thù những người khác đều ngây ngẩn cả người.

Lương Vũ Thuân càng không nhịn đượcmở miệng hỏi trước: “Không phải ngươi đến biên quan sao?”

Trừ khi là bay trở về, nếu không thì sao có thể nhanh như vậy.

Vấn đề này vừa lúc chúnh là điều mà Bắc Vương và công chúa tiền triều muốn hỏi.

Chính mắt người của bọn họ nhìn chằm chằm Nghệ Vương đi đến biên quan.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK