Mục lục
Xuyên Không Ta Trở Thành Sủng Thê Của Quyền Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiêu Hàn Tranh cười khẽ nói: "Tất nhiên, chúng ta là phu thê phối hợp làm việc không biết mệt."

Tiếp đó hắn lại ôm ngang Thời Khanh Lạc lên: “Bây giờ chúng ta đi ngồi thuyền lướt sóng đi."

Thời Khanh Lạc ôm lấy cổ hắn, dở khóc dở cười liếc nhìn hắn một cái.

Tiểu tướng công ngày càng cợt nhã.

Ngay đó nàng nàng chỉ tùy ý lấy ví dụ, nói "lướt sóng" gì đó, hắn lập tức nhớ kỹ.

Tiếp đó hai người đi "hài hòa" rồi.

Ngày hôm sau, thân tín kia của Tiêu Nguyên Thạch tỉnh lại ở khách điếm.

Sau đó phát hiện người mà bọn họ dẫn đến không có một ai.

Đột nhiên thân tín có chút khủng hoảng, phu nhân đi đâu rồi?

Để cho người chuốc say gã, là muốn làm chuyện lớn gì?

Gã lập tức đi ra hỏi chưỡng quỹ khách điếm.

Lúc này mới biết hôm qua Cát Xuân Như dẫn người xông vào huyện nha gây chuyện, còn muốn đánh Huyện thừa và nha dịch, cho nên bị Huyện lệnh giam lại.

Nghe được tin tức này, thân tín hận không thể ngất đi.

Nếu chủ tử biết chuyện này, gã cũng không có kết quả tốt.

Vì vậy gã vội vàng chạy đi huyện nha muốn thăm tù, nhưng lại bị từ chối.

Sau đó gã mới biết thì ra con trai lớn của chủ tử được điều đến huyện Hà Dương làm Huyện lệnh, khó trách lại dám bắt phu nhân vào đại lão.

Thân tín cũng biết ít chuyện của Tiêu gia, cũng biết thù oán của Cát Xuân Như và Tiêu Hàn Tranh.

Bây giờ Cát Xuân Như chủ động đưa nhược điểm vào tay Tiêu Hàn Tranh, Tiêu Hàn Tranh không muốn lợi dụng mới lạ.

Cho nên hoàn toàn không có cách nào giải quyết được.

Gã suy nghĩ một chút, cũng không viết thư về bẩm báo tin tức, mà là cưỡi ngựa chạy nhanh về Bắc thành.

Dù sao ở lại huyện Hà Dương cũng không cứu được người, còn không bằng gã tự về cáo lỗi.

Thân tín một đường đi không chậm trễ chút nào, buổi tối cũng lên đường cho nên hai ngày đã về đến Bắc Thành.

Trở lại phủ Phó đô đốc, gã trực tiếp đi thư phòng.

Lúc này Tiêu Nguyên Thạch đang luyện chữ, sau khi bị Khổng thị đả kích, ông ta theo thói quen mỗi ngày đều luyện chữ.

Luyện một chút, lại không nhịn được nhớ đến Khổng thị.

Cũng không biết tại sao, năm đó lúc đi đánh giặc, Khổng thị vẫn còn là thê tử của ông ta, nhưng ông ta lại ngày càng lạnh nhạt với bà.

Nhưng bây giờ đã hòa ly, trước kia ở kinh thành Khổng thị đánh ông ta, mắng ông ta, còn trở nên xinh đẹp hơn, hình ảnh của bà ngày càng rõ ràng trong đầu của ông ta.

Suy nghĩ một chút, còn viết sai một chữ.

Sau đó nghe người bẩm báo, thân tín đi theo Cát Xuân Như trở về một mình.

Ông ta không nhịn được sinh ra một lại dự cảm xấu.

Tiêu Nguyên Thạch để cho thân tín đi vào.

Thân tín lập tức bẩm báo lại chuyện từ lúc Cát Xuân Như rời khỏi Bắc Thành đ đến khu mỏ rồi đến huyện Hà Dương.



Tiêu Nguyên Thạch nghe xong không nhịn được đen mặt.

Ông ta giơ tay nhéo mi tâm: "Ngươi nói là, bây giờ phu nhân và thân vệ mang theo, tất cả đều bị nhốt trong nhà lao huyện Hà Dương?"

Thân tín gật đầu: "Vâng."

"Thuộc hạ cũng đã thử đi tìm Huyện lệnh nói chuyện, xem thử trước tiên có thể tha phu nhân ra được không."

Nhưng lúc đi huyện nha mới phát hiện, đại công tử chính là Huyện lệnh huyện Hà Đương, chuyện thăm tù cũng bị từ chối."

Tiêu Nguyên Thạch ngẩn ngươi: "Ngươi nói cái gì, Tiêu Hàn Tranh là Huyện lệnh của huyện Hà Dương?"

Thân tín trả lời: "Vâng, đại công từ vào một tháng trước mới được điều đến huyện Hà Dương làm Huyện lệnh."


"Cho nên muốn để cho công tử thả phu nhân, rất khó."

Thân tín cẩn thận nói tiếp: "Hơn nữa trước đó phu nhân không chỉ đánh Tiêu đại lang, còn để cho người đánh lão thái thái và lão gia tử."

"Bây giờ người Tiêu gia cũ cũng nhìn chằm chằm phu nhân không nhả."

Chuyện này cũng làm cho Tiêu Nguyên Thạch bất ngờ: "Nàng ta lại để cho người đánh cha nương ta?"

Lúc thân tín nghe được chuyện này, cũng cảm thấy phu nhân thật quá đáng.

"Vâng, lúc ấy bọn nha dịch của huyện nha đều chính mắt nhìn thấy, phu nhân để cho nha hoàn đẩy ngã lão thái thái còn để cho nha hoàn đánh lão thái thái mấy bạt tai."

"Các nữ quyến Tiêu gia đều bị áp giải tát mặt."

"Còn để cho người đè lão gia tử và nam đinh của Tiêu gia xuống đất đánh gậy."

Nhà ai có con dâu như vậy, thật sự xui xẻo.

Trong lòng gã không khỏi đồng tình cho Phó đô đốc nhà mình.

Mặt của Tiêu Nguyên Thạch đen không thể đen hơn: "Sao nàng ta dám?"

Ông ta thật không ngờ lá gan của Cát Xuân Như lại lớn như vậy, lại dám đánh cha nương của ông ta.

Mặc dù ông ta có chút thành kiến với cha nương của mình nhưng đó cũng là người sinh nuôi dưỡng ông ta!

Sao Cát Xuân Như có thể làm nhục cha nương của ông ta như vậy?

Đặc biệt là lão gia tử, từ xưa đến nay đối với ông ta không tệ, ở nhà cũng không thiên vị giống như lão thái thái.

Đối với lão gia tử ông ta vẫn luôn có mấy phần tình cảm, nhưng bây giờ lớn tuổi như vậy còn bị thê tử của ông ta cho người đè xuống đất đánh gậy.

Chuyện này làm cho trong lòng Tiêu Nguyên Thạch không có tư vị gì.

Thân tín nhắm mắt hỏi: "Chủ tử, ngài thấy bây giờ phải làm sao đây."

Tiêu Nguyên Thạch dựa vào ghế trầm tư một lát, mới mở miệng nói: "Nếu như phu nhân đã có bản lĩnh như vậy, vậy cứ để cho nàng ta ở nhà lao mấy ngày, thanh tỉnh đầu óc."

Nếu ông ta đến huyện Hà Dương, xem như thành công mang người đi ra, con trai lớn và đứa con dâu xấu xa kia cũng sẽ để cho tất cả mọi người đều biết, phu nhân Phó đô đốc đánh mệnh quan triều đình, đánh cha mẹ chồng.

Biết luật còn phạm pháp bị giam vào nhà lao, là ông ta dùng quyền trong tay mang người ra ngoài.

Có chuyện này sao ông ta có thể tạo uy tín?

Hơn nữa ông ta hoàn toàn không đi được, sau khi nhận chức Phó đô đốc xong, ông ta phát hiện rất nhiều vấn đề.

Có lẽ Phó đô đốc trước phát hiện bí mật của Cẩm vương, cho nên mới bị giết.

Người của Cẩm vương cũng đang không ngừng tuêps xúc muốn lôi kéo ông ta, chỗ ông ta chôn không ít nhãn tuyến.

Nếu ông ta rời đi mấy ngày, rất có thể người bên cạnh sẽ bị mua chuộc, ông ta không yên tâm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK