Tiêu Hàn Tranh đã sự liệu phụ thân cặn bã sẽ tìm mình vì chuyện này.
Phụ thân cặn bã chính là loại người như vậy, hoàn toàn theo chủ nghĩa ích kỷ, bây giờ sống không tốt, lại không cảm thấy bản thân mình có vấn đề, mà đi hận người khác.
Tiêu Hàn Tranh cũng không nói nhiều, trực tiếp đưa bức thư truyền từ phủ Bắc vương cho ông ta.
"Ta đã đồng ý với ông, tất nhiên sẽ không nuốt lời."
"Ông ở Cát quốc cũng có người, tin tưởng mấy ngày sau cũng nhận được tin tức.Tiêu Hàn Tranh vội vàng nhận lấy thư xem một lần.
Sau khi xem xong, trên mặt lộ ra vẻ hả giận: "Tốt, hai người này cũng tàn phế."
Ông ta bị đối phương làm hại hai chân, bây giờ thấy mẹ con bọn họ cũng giống như vậy, ông ta cảm thấy rất sảng khoái.
Sau khi bị Cát Xuân Như hạ thuốc ông ta cũng không thể có con cháu nữa, con trai mà mẫu thân Cát Xuân Như xem trọng nhất cũng bị ngựa đạp thành thái giám, càng làm cho ông ta muốn cười to ba tiếng, nhất định là báo ứng, đáng đời.
Lúc nữ nhân kia tính toán hắn, cũng không nghĩ đến mình có ngày hôm nay hay không.
Sau khi xem xong thư ông ta ngẩng đầu nhìn về phía Tiêu Hàn Tranh: "Ngươi sắp xếp người khích bác?"
Tiêu Hàn Tranh nhướng mày: "Nếu không thì thế nào?"
Nếu hắn không sắp xếp như vậy, Bắc vương phi chỉ biết đặt tâm tư vào chuyện cứu con trai, sẽ không có tinh lực gây chuyện với mẫu thân Cát Xuân Như
Nhưng có người của hắn đánh thức Bắc vương phi, bà ta mới có thể điên cuồng trả thù như vậy.
Thật ra mặc dù là khích bác, nhưng cũng hơn phân nửa là sự thật, mẫu thân của Cát Xuân Như cũng không phải vô tội.
Tiêu Nguyên Thạch phức tạp nhìn hắn: "Đa tạ!"
Đứa con trai này ưu tú đến mức làm cho ông ta cảm thấy khó tin.
Nếu bọn họ không cắt đứt quan hệ thì tốt rồi, dù ông ta bị tàn phế, những người khác cũng sẽ không khinh bỉ hay đồng tình với ông ta, mà vẫn sẽ hâm mộ ghen tị...
Có con trai như vậy, ông ta cũng có thể không phụ lòng tổ tiên, có người nối nghiệp.
Tiêu Hàn Tranh cười giễu cợt: "Không cần cảm ơn, dù sao chúng ta chỉ trao đổi lợi ích mà thôi."
"Nếu không có ông nguyện ý trả giá cao, tất nhiên ta cũng sẽ không xen vào chuyện của người khác."
Lời này cũng cắt đứt tâm tư muốn hòa hoãn quan hệ của phụ thân cặn bã.
Quả nhiên sắc mặt Tiêu Nguyên Thạch thay đổi.
Ông ta chủ động nói cảm ơn là muốn hòa hoãn mâu thuẫn cha con bọn họ, muốn sửa chưỡng lại quan hệ.
Nhưng không ngờ đã bị nhìn thấy.
Ông ta có chút lúng túng và khổ sở, lập tức nói sang chuyện khác: "Lúc nào các ngươi về Bắc Thành?"
Tiêu Hàn Tranh nói đúng sự thật: "Qua mấy ngày nữa sẽ trở về."
Hắn nhận được tin tức, sắp xếp của hoàng đế đối với hắn đã đến, không còn là tri phủ tạm thời nữa, mà là chính thức trở thành Tri phủ Bắc Thành, phẩm cấp cũng lên hàng tứ phẩm.
Tiêu Nguyên Thạch suy nghĩ một chút: "Ta có thể cùng về với các ngươi được không?"
Chân của ông ta đã bị tàn phế, ở lại biên cảnh cũng vô dụng.
Khẳng định chức vị Phó đô đốc này sẽ có người thay thế, ông ta chuẩn bị về Bắc Thành chờ tin tức.
Tiêu Hàn Tranh gật đầu: "Có thể!"
Tiêu Nguyên Thạch lấy từ trong n.g.ự.c một danh sách và một con dấu đưa cho Tiêu Hàn Tranh.
"Đây là thù lao ban đầu đã nói."
Những thứ này đã không có tác dụng gì với ông ta nữa.
Hơn nữa ông ta hiểu tính tình của đứa con trai này, nếu làm xong chuyện đã đồng ý, ông ta lại ăn vạ, kết quả sẽ không tốt.
Mặc kệ nói như thế nào, bây giờ ông ta đã cắt đứt quan hệ với con trai, vẫn không nên ồn ào quá căng thẳng.
"Vậy giao dịch giữa chúng ta đã thanh toán xong!" Tiêu Hàn Tranh nhận lấy danh sách và con dấu, cất đồ vào.
Tiêu Nguyên Thạch nghe được tiếng thanh toán xong kia, nhưng cũng không có cách nào.
"Ta đi về trước, các ngươi rời đi thì thông báo với ta."
Tiêu Hàn Tranh gật đầu: "Được!"
Chờ Tiêu Hàn Tranh rời đi, Thời Khanh Lạc mở miệng: "Chân của ông ta bị tàn phế, chức quan này không thể làm được nữa đi."
Tiêu Hàn Tranh gật đầu: "Không thể làm được nữa."
"Chẳng qua lần này ông ta phối hợp với Nghệ vương, lúc hai quân giao chiến thì bị thương, cũng xem như lấy công chuộc tội."
"Ta đoán Hoàng đế sẽ để cho ông ta thừa tước một trong Nam tước, sau đó để cho ông ta dưỡng lão."
Thời Khanh Lạc bĩu môi: "Tiện nghi cho ông ta."
Bây giờ tước vị của Đại Lương có, công, hầu, bá, tử, nam ngũ tước.
Tử tước và Nam tước không phải từ tổ tiên bị suy yếu xuống, mà là vị trí dưỡng lão không có thực quyền.
Tiêu Hàn Tranh cười nói: "Mặc ngoài Hoàng đế vẫn phải phong thưởng, nếu không sẽ làm cho những lão thân đi theo lạnh lòng."
"Thật ra có một chức vị nhàn tản cũng rất tốt, nàng đừng quên một gia đình cực phẩm Tiêu gia vẫn còn ở Bắc thành nữa."
"Nói thế nào đi nữa cũng là nam tước, những người Tiêu gia cũ đó nhất định sẽ tranh giành."
Thời Khanh Lạc cưỡi khẽ nói: "Thật đúng là nữ nhân mang thai ngốc ba năm, ta thiếu chút nữa đã quên đám cực phẩm Tiêu gia cũ."
"Vẫn là chàng thông minh."
"Vậy xem ra tước vị này của phụ thân cặn bã rất tốt, có thể để cho đám cực phẩm kia dán lên người ông ta hút máu, làm thế nào cũng không kéo xuống được."
Đối với tính cách nhà Tiêu gia cũ, nàng vẫn hiểu.
Tiêu Hàn Tranh gật đầu: "Ta cũng nghĩ như vậy."
Có Tiêu gia cực phẩm hút máu, tin tưởng cuộc sống tuổi già của phụ thân cặn bã sẽ không tĩnh mịch.
Tiêu Hàn Tranh bóp eo hắn một cái: "Tranh Tranh, chàng học xấu rồi."
Tiêu Hàn Tranh cầm tay nàng cười khẽ: "Là nương từ dạy tốt."
Dùng đám cực phẩm đối phó phụ thân cặn bã, vẫn là do tiểu tức phụ dạy.
Thời Khanh Lạc ngạo kiều nâng căm: "Chứ còn gì nữa!"
Lại qua mấy ngày, thánh chỉ đến từ kinh thành đến.
Quả nhiên Tiêu Hàn Tranh được lên chức tứ phẩm, tạm thời biến thành chính thức.
Cũng bởi vì lập công lao lớn, hoàng đế để cho hắn trong ba tháng mang theo gia quyến về kinh nhận thưởng.
Vốn không cần phải làm như vây, nhưng Hoàng đế không nỡ để đệ đệ ruột cô đơn một mình nữa, cho nên muốn để Tiêu Hàn Tranh mang theo gia quyến, lên kinh thành, cũng để cho đệ đệ và Khổng Nguyệt Lan thành thân.
Tiêu Hàn Tranh rất rõ ràng chiếu hướng tin tức của Kinh thành.
Nhận được thánh chỉ, người khác đều cho là vinh dự cực lớn, chỉ có hắn biết đây là Nghệ vương sốt ruột muốn cưới mẫu thân vào cửa.
Chẳng qua hắn cũng không muốn phản đối, mẫu thân của hắn không thể không danh không phận đi theo Nghệ vương, hai người thích nhau, sống chung cũng rất tốt.
Trừ thánh chỉ chính thức bổ nhiệm Tiêu Hàn Tranh ra, còn có an bài sau này đối với Tiêu Nguyên Thạch.
Như Tiêu Hàn Tranh đoán, Hoàng đế cho Tiêu Nguyên Thạch một tước vị Nam tước, cùng bổ nhiệm nơi thừa tước của ông ta là huyện Nam Khê.
Cũng chỉ là phụ thân cặn bã có thể trở về huyện Nam Khê dưỡng lão.
Hiển nhiên đối với việc lúc trước Tiêu Nguyên Thạch cất giấu sao chép bản đồ kho báu, còn đánh chủ ý lên kho báu, Hoàng đế bất mãn.
Còn có sau khi Tiêu Nguyên Thạch đi Bắc Cương, cũng không lập được công lao lớn gì, trái lại còn bị người thiết kế thiếu chút nữa làm mất thành trì.
Chẳng qua chuyện bản đồ kho báu không có người nào biết, cuối cùng thành trì cũng không bị mất, cho nên nếu Hoàng đế không phong thưởng gì đó, đại thần từng đi theo ngài sẽ có tâm tư hoặc cảm thấy lạnh lòng.
Vì vậy hoàng đế phong tước vị, để cho Tiêu Nguyên Thạch trở về quê quán.
Thời Khanh Lạc nghe xong thánh chỉ, phát hiện hoàng đế đúng là chán ghét phụ thân cặn bã, cho nên mới vừa phong tưởng xong thì cách chức trở về quê.
Tuyệt nhất là, vì thể hiện quân ân, Hoàng đế đặc biệt để cho tước vị Nam tước của Tiêu Nguyên Thạch, có thể truyền đến đời sau.
Tiêu Nguyên Thạch không thể sinh, tất nhiên hoàng đế biết chuyện này, đây là cố ý rắc muối vào vết thương của người khác.
Cũng không sinh được con trai, còn chỗ nào mà con cháu đời sau thừa tước?
Trong mắt Thời Khanh Lạc xuất hiện vài phần nghiền ngẫm, một tước vị có thể thừa tước, nói vậy người Tiêu gia tuyệt đối sẽ cắn không bỏ.
Trước đó Đào Liễu chủ động truyền tin tức cho tiểu tướng công, không muốn sống chung với Tiêu Nguyên Thạch và người Tiêu gia, cho nên muốn mang theo con gái ra ngoài ở riêng, nhờ tiểu tướng công hỗ trợ.
Tiểu tướng công cũng đồng ý hỗ trợ, đáp ứng đến lúc đó để phụ thân cặn bã cho mẹ con bọn họ một ít bạc, lại đặt mua một ít cửa hàng, đồng ruộng cùng thôn trang, đến lúc đó mang theo con gái ra ngoài sống.
Chờ nàng về tới Bắc Thành, có thể đi tìm lão thái thái tán gẫu về chuyện tước vị có thể thừa tước một chút.
Bảo đảm người Tiêu gia sẽ chủ động đi theo phụ thân cặn bã cùng nhau về huyện Nam Khê.