Mục lục
Xuyên Không Ta Trở Thành Sủng Thê Của Quyền Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nếu không có ca ca vô liêm sỉ này của ông ta, sau khi Hoa trắc phi và vị hôn phu thành thân, bây giờ chắc chắn đã sống rất hạnh phúc rồi.

Thời Khanh Lạc lại thở dài: "Cẩm vương thật biết cách hại ngươi."

"Đáng đời có báo ứng như vậy."

Chờ Cẩm vương nằm trên giường một đoạn thời gian, có thể sẽ hối hận, còn không bằng trực tiếp c.h.ế.t đi.

Mà đã sắp c.h.ế.t một lần, có lẽ sẽ sợ chết, chỉ có thể thống khổ vùng vẫy sống, đây mới là trả thù lớn nhất của Hoa trắc phi.

Nàng có chút tò mò hỏi: "Vương gia, các ngươi chuẩn bị làm gì Cẩm vương phủ?”

Lương Vũ Lâm cũng không giấu diếm: "Chờ Lương Vũ Thuân tỉnh lại, ta sẽ phái người đưa hắn ta về Cẩm vương phủ."

"Lương Minh Vũ nhất định sẽ bị hắn ta giận cá c.h.é.m thớt, chẳng những sẽ không cho làm thế tử nữa, sẽ còn bị đuổi ra khỏi vương phủ, gạch tên ra khỏi gia phả."

"Lương Vũ Thân lựa chọn ai làm người thừa kế, cũng sẽ không chọn nó."

Ông cong môi mỉm cười nói tiếp: "Mà ta vừa khéo lại trái ngược, ta cảm thấy Lương Minh Vũ làm thế tử Cẩm vương phủ rất tốt."

"Đến lúc đó ta sẽ nâng đỡ Lương Minh Vũ, đấu đá với mấy huynh đệ kia của nó."

"Sau đó sẽ để nó chủ động thỉnh cầu triệt phiên với triều đình, trả lại đất trong cho triều đình.”

"Quy thuận có thể giảm một ít chuyện không cần thiết."

"Để cho những tướng sĩ do Cẩm vương nuôi xuất thủ với Đại Lương chúng ta, còn không bằng ném bọn chúng đến Cát quốc."

"Chỉ cần Lương Minh Vũ thật lòng quy thuận triều đình, ta sẽ khuyên hoàng huynh ta tha cho nó một mạng, cũng để cho nó thừa kế Cẩm vương phủ."

"Chẳng qua nhất định phải hàng tước, chờ Lương Minh Vũ thừa kế cũng chỉ còn là quận vương, con trai của nó thừa kế lại tiếp tục hàng tước."

"Chuyện này cũng xem như ta hoàn thành cam kết của Hoa trắc phi với chúng ta, hơn nữa còn hoàn thành vượt mực, chẳng những để con trai nàng ta sống, còn để con trai nàng ta tiếp tục hưởng thụ vinh hoa phú quý, có con có cháu."

Chẳng qua chỉ có thể làm một nhà giàu mà thôi, không có thực quyền gì cả.

Tiếp đó ông lại nói: "Tất nhiên chuyện này phải xem Lương Minh Vũ có thức thời hay không."

"Nếu nó không nhìn rõ mình, nếu muốn đi con đường cũ của Cẩm vương, vậy ta chỉ có thể hờ hững đứng nhìn nó bị đuổi ra khỏi Vương phủ mà thôi."

"Đến lúc đó lại để cho người đưa nó đi phía Nam, tìm một nơi nhỏ để cho nó sinh sống."

Sau khi Thời Khanh Lạc nghe xong, cười như không cười nhìn Nghệ vương: "Đến lúc đó đoán chừng Cẩm vương cũng sẽ bị chọc tức đi."

Gã càng không muốn người đó làm người thừa kế, đệ đệ của gã càng muốn đẩy người đó làm người thừa kế.

Còn muốn đưa Bắc Cương một tay gã gây dựng cho Hoàng đế, như vậy Cẩm vương không tức giận c.h.ế.t mới lạ.

Lương Vũ Lâm tán thưởng nhìn Thời Khanh Lạc: "Lạc Lạc thật thông minh, Cẩm vương càng bực bội, ta càng vui."

Lúc đầu mẹ con bọn họ không ít lầm bị mẹ con Cẩm vương ghê tởm bực bội, bây giờ gã muốn trả lại.

Tiêu Hàn Tranh nhìn Nghệ vương: "Thí sinh lúc trước của Vương gia, hẳn là Lương Minh Văn đi."

Lương Vũ Lâm cười càng sâu: "Cái gì cũng không thể chạy thoát khỏi ánh mắt của Tranh Nhi."

"Vốn dĩ ta muốn nâng đỡ Lương Minh Văn lên làm bù nhìn, chẳng qua không ngờ Hoa trắc phi lại giúp chúng ta một việc lớn như vậy."

"Cho nên tạm thời ta quyết định đổi người, để cho con trai nàng ta được c.h.ế.t già."

Gã híp mắt: "Hơn nữa lấy sự thông minh của Hoa trắc phi, ta đoán trên tay Lương Minh Vũ còn có bùa hộ mệnh mà nàng ta đưa."

"Cho nên lựa chọn nó là tốt nhất."

Lúc trước ông dự định chọn một người làm bù nhìn.

Nhưng kế hoạch này chỉ được thực hiện khi Cẩm vương chết, mới có thể đẩy con trai của gã lên.

Chẳng qua quyền lợi thay đổi nhất định sẽ có không ít người chết, hoặc đưa đến hỗn loạn không nhỏ.

Mà ông ra tay và Hoa trắc phi ra tay, lại hoàn toàn khác nhau.



Ông ra tay là giao phong quyền lực với Cẩm vương, nếu Cẩm vương c.h.ế.t trongtay ông, vậy giá trị cừu hận sẽ rất lớn, làm thế nào thì bắc Cương cũng sẽ xuất hiện hỗn loạn.

Mà Hoa trắc phi ra tay lại hoàn toàn vì báo thù, Cẩm vương c.h.ế.t không thành, giá trị cừu hận sẽ không chuyển lên người ông, ông có thể lợi dụng có hội này thật tốt.

Sau đó mượn tay của Lương Minh Vũ, diệt trừ tất cả những người tử trung với Cẩm vương.

Có thể không có chiến tranh lấy lại được bắc Cương, mặc kệ đối với triều đình hay là trăm họ mà nói, đều là kết quả tốt nhất.

Mấu chốt là Cẩm vương nhất định sẽ hận c.h.ế.t Hoa trắc phi, cho nên sẽ không có bất kỳ tình cha con nào với Lương Minh Vũ, chỉ có giận cá c.h.é.m thớt và cừu hận.

Trong lòng Lương Minh Vũ cũng sẽ có khúc mắc đối với cái c.h.ế.t của mẹ ruột mình.

Trong lòng hai cha con đều có cái gai, không thể nào lại đứng chung một chỗ được, cho nên trái lại Lương Minh Vũ trở thành lựa chọn tốt nhất của bọn họ.

Tiêu Hàn Tranh rất đồng ý: "Chủ ý này quả thật rất tốt."

"Chỉ xem Lương Minh Vũ có phải người thông minh hay không thôi."

Nếu thông minh thức thời, sẽ biết dựa vào triều đình, làm một nhà giàu không có thực quyền.

Nếu không thức thời, vậy cũng chỉ có thể mai danh ẩn tích sống cả đời.

Lương Minh Vũ thật sự có một người mẹ ruột tốt.

Thời Khanh Lạc phát hiện đúng là những chuyện cong vẹo này thật sự không thích hợp với nàng, chỉ có thể ngồi nghe tiểu tướng công và Nghệ vương nói chuyện.

Tiêu Hàn Tranh hỏi Nghệ vương: "Công chúa tiền triều và Bắc vương phải làm sao? Đưa trở về kinh thanh?"

Lương Vũ Lâm cũng bất đắc dĩ gật đầu: "Chỉ có đưa trở về kinh thành thôi, ta lại phải đi một chuyến."

Bây giờ ông thật sự không thích trở về kinh thành.

Nhưng Tiêu Hàn Tranh là Tri phủ BắcThành, gần đây có rất nhiều chuyện phải làm, những người khác đưa đi ông lại không yên tâm, chỉ có thể tự mình đi.

"Chờ sắp xếp xong chuyện của Cẩm vương phủ, ta sẽ lên đường."

Kế hoạch vừa rồi ông nói, vẫn là do ông đi làm sẽ thích hợp hơn.

Hiển nhiên Tiêu Hàn Tranh cũng có suy nghĩ giống như Nghệ vương: "Vâng, chuyện này đúng là phải dựa vào Vương gia ngài."

Hắn suy nghĩ một chút lại nói: "Chẳng qua không thể buông lỏng phòng bị đối với Cát quốc, thậm chí còn phải tăng cường lực lượng đóng quân. Ta sợ bọn họ sẽ dùng Bắc vương làm cái cớ, đột nhiên phát binh tấn công Đại Lương."

Mặc dù Hoàng thất Cát quốc trọng dụng Bắc vương, nhưng hiển nhiên càng kiêng kỵ hơn.

Bây giờ Bắc vương bị bắt, tám chín phần trong lòng hoàng đế Cát quốc sẽ không hy vọng Bắc vương sống trở về.

Cho nên rất có thể chủ động phái binh tấn công Đại lương, ngoài mặt là muốn ép Đại Lương thả Bắc vương, nhưng thật ra là muốn ép Bắc vương vào con đường chết.

Dù sao bây giờ Đại Lương bọn họ binh cường mã tráng, nếu Cát quốc ra binh uy h.i.ế.p thả Bắc vương, Đại Lương bọn họ sẽ để yên sao?

Lương Vũ Lâm thật sự không nghĩ đến chuyện này, sau khi nghe được lời của Tiêu Hàn Tranh cũng suy nghĩ đến.

ông đưa tay vỗ vai Tiêu Hàn Tranh: "Các con thật đứng là phúc tướng của Đại lương và Hoàng huynh ta."

Nếu không có sự sắp xếp của phu thê Tiêu Hàn Tranh, hôm nay đúng là ông không thể làm người hưởng lợi cuối cùng, chẳng những thuận lợi lấy được kho báu, còn có thu hoạch nhiều ngoài ý muốn như vậy.

Tiêu Hàn Tranh đi chế thuốc, Lương Vũ Lâm để cho người đi tìm Lương Minh Vũ, nói chuyện xảy ra hôm nay cho đối phương biết.

Gần đầy đúng lúc Lương Minh Vũ đang sửa đường ở bên ngoài Bắc Thành, phải cưỡi ngựa nửa ngày mới đến.

Buổi tối Lương Minh Vũ gặp được người mà Nghệ vương phái đến, nghe xong chuyện xảy ra vào ban ngày, cả người chìm vào đờ đẫn.

Người của Nghệ vương cũng không ở lâu, nói xong quả quyết rời đi.

Sua khi Lương Minh Vũ tỉnh hồn, đột nhiên úp sấp lên bàn khóc.

Mặc dù những năm nay hắn ta không thân thiết nhiều lắm với mẹ ruột, nhưng hắn ta biết mẹ ruột đối với mình rất tốt, ngấm ngầm giúp mình rất nhiều chuyện.

Hắn ta cũng có tình cảm với mẹ ruột.

Thật sự không ngờ đến mẹ ruột lại làm ra chuyện như vậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK