Ba người vừa đi, Thời Khanh Lạc trực tiếp kéo cánh tay của Tiêu Hàn Tranh.
Còn lắc lắc cánh tay của hắn, nói sang chuyện khác, “Phu quân, ta muốn bàn bạc với huynh một chuyện.”
Nếu là sống thử, ở trong mắt Thời Khanh Lạc chính là hai người yêu đương, làm nũng dỗ dành phu quân rất bình thường.
Lần đầu tiên Tiêu Hàn Tranh bị nữ tử kéo cánh tay như vậy, thân mình trở nên cứng đờ.
Chẳng qua lại không phản cảm, trong mắt hắn tràn đầy ý cười, cúi đầu nhìn nàng, “Chuyện gì?”
Lúc nàng xa cách hoặc là muốn dùng hắn, thì sẽ gọi tướng công hoặc là phu quân.
Thời Khanh Lạc nói: “Ta muốn tạo giấy, huynh giúp ta.”
Tiêu Hàn Tranh lại kinh ngạc, “Nàng còn biết tạo giấy?”
Thời Khanh Lạc gật đầu, “Biết nha!”
Nàng lại nói: "Chẳng qua trình tự làm việc có chút phức tạp, một mình ta làm không được.”
Tiêu Hàn Tranh cúi đầu hỏi: “Sao đột nhiên lại nhớ đến chuyện làm giấy?”
Thời Khanh Lạc cười nói: “Hôm nay ta đi mua giấy giúp huynh, phát hiện thật đắt, hơn nữa chất lượng còn không tốt."
“Nếu tự tạo giấy, chẳng những phí tổn cực thấp, chất lượng còn tốt, có thể tiết kiệm một khoảng cho huynh."
Tiếp theo lại bổ sung một câu, “Hơn nữa ta không muốn dùng xí trù, ta muốn làm xí giấy
Tiêu Hàn Tranh muốn đỡ trán: “……” Cái cuối cùng mới trọng điểm đi.
Hắn gật đầu nói: “Được, ta tạo với nàng”
Không có cách nào với tiểu tức phụ, chỉ có thể dung túng thôi.
Thời Khanh Lạc lại ôm tay của hắn lắc lắc, “Ta biết phu quân của ta tốt nhất mà.”
Tiểu tướng công thật sự không tệ, không có loại chủ nghĩa đại nam tử.
Quan trọng nhất là thông minh, sẽ không hỏi nàng vì sao lại biết được mấy thứ này.
Đây là chỗ nàng vừa lòng nhất.
Nàng nói: “Chờ thân thể huynh khôi phục không tệ lắm, chúng ta sẽ bắt đầu tạo giấy.”
“Được, hẳn ngày mai chúng ta có thể bắt đầu được rồi.”
Tiêu Hàn Tranh bị nàng kéo cánh tay, phát hiện vậy mà mình lại không cảm thấy mâu thuẫn với sự thân mật này
Đời trước hắn thật sự không thích tiếp xúc với nữ nhân.
Thật không nghĩ tới ngủ một giấc dậy, không chỉ có thêm một tiểu tức phụ, độ tiếp thu của hắn còn được nâng lên cao như vậy.
Nghe Tiêu Hàn Tranh đồng ý xong, Thời Khanh Lạc lập tức buông cánh tay của hắn ra.
Hắn thật bất đắc dĩ, nữ nhân này đúng là dùng xong thì ném.
“Nàng xác định có thể chữa được cho đóa hoa cúc màu tím kia? Ta thấy bộ dạng của nó không sống được bao lâu.”
Thời Khanh Lạc nhướng mày, “Huynh không tin ta có thể chữa sao?”
Tiêu Hàn Tranh lắc đầu giải thích, “Không phải, ta là sợ nàng bị Bạch Hủ lừa.”
Bạch Hủ là thương nhân, hắn sợ tiểu tức phụ bị lừa.
Thời Khanh Lạc nghe được lời này của hắn, nụ cười càng thêm xán lạn, “Vậy mới đúng chứ.”
“Chẳng qua với trình độ của hắn không lừa được ta đâu.”
“Yên tâm đi, hoa này ta có thể chữa được.”
Tiêu Hàn Tranh thấy nàng tự tin như vậy, cười nói: "Ừ, trong lòng nàng hiểu rõ là được.”
“Nàng lấy tiền thu lao trước?” Nếu không cũng không thể mua nhiều đồ như vậy về được.
Thời Khanh Lạc trả lời: “Thu năm lượng tiền đặt cọc trước.”
Tiêu Hàn Tranh khẽ cười nói: “Chúng ta là phu thê nhất thể, tin tưởng ta, cũng xem như tin tưởng nàng rồi.”
Thời Khanh Lạc ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tuấn tú mang ý cười của hắn, thật sự rất đẹp, không nhịn được duỗi tay nhéo mặt hắn một cái.
“Vẫn là phu quân biết nói chuyện.”
Tiêu Hàn Tranh nắm lấy tay nhỏ đang tác oai tác quái trên mặt mình.
Ấm áp còn rất mềm mại, hình như trái tim của hắn cũng trở nên ấm áp mấy phần, “Ta nói chính là lời thật.”
Thời Khanh Lạc cười hì hì, “Vậy ta đây liền thích huynh nói thật như vậy."
Tiêu Hàn Tranh: “……” Tiểu tức phụ này há miệng, không chỉ mắng người lợi hại, mà dỗ dành người ta cũng rất lợi hại, từng câu nói đều rất ngọt.
Đột nhiên một trận tiếng đập cửa vang lên, đánh vỡ bầu không khí nói chuyện ấm áp của hai người.
Tiêu Hàn Tranh và Thời Khanh Lạc đồng thời nói: “ Nãi nãi của ta / huynh tới rồi”
Nói xong hai người không hẹn mà cùng nhìn nhau cười.
Thời Khanh Lạc nói: “Ta đi mở cửa, huynh chỉ cần qua đó ngồi là được.”
Tiêu Hàn Tranh buông tay nàng ra:" Được!”
Thời Khanh Lạc đi ra mở cửa, liền thấy một lão thái thái lớn lên có bộ dạng chanh chua đang đứng ở cửa nhìn nàng.
Bên cạnh có một nữ tử tuổi trẻ mặc đồ nha hoàn đỡ bà ta.
Sau lưng bà ta không chỉ có Ngô thị và Vương thị đi theo, còn có hai nam tử trẻ tuổi lớn hơn Tiêu Hàn Tranh.
Thời Khanh Lạc làm bộ không quen biết, “Ngài là?”
Tiêu lão thái hừ lạnh, “Ta là nãi nãi của Tiêu Hàn Tranh, ngươi nói ta là ai?”
Lúc này Thời Khanh Lạc mới làm bộ bừng tỉnh hiểu ra, “Thì ra là tiền nãi nãi đến, có việc gì sao?”
Tiêu lão thái đã nghe hai con dâu nói nhiều về Thời Khanh Lạc.
Bà ta không vui nói: “Ngươi gọi bậy bạ gì thế hả?”
“Trưởng bối tự mình tới nhà tiểu bối các ngươi, ngươi không mới ta vào ngồi sao?”
Bà ta làm ra bộ dạng thật quá vô lễ, nhìn Thời Khanh Lạc.
Thời Khanh Lạc làm bộ kinh ngạc, “Chúng ta không phải là đoạn tuyệt quan hệ và phân gia rồi sao? Ngài không phải là tiền nãi nãi thì là cái gì? Tiêu lão thái thái?”
“Ngươi!” Tiêu lão thái nghẹn họng.
Nhưng đây là sự thật, bà ta cũng không thể phủ định được.