Thời Khanh Lạc lại nhớ tới một vấn đề.
“Tịch Dung còn chưa thành thân hay hứa hôn gì sao?”
Nếu không tại sao lại rời nhà trốn đi?
Tiêu Hàn Tranh đáp: “Trước kia, khi công chúa còn sống đã vì Tịch Dung mà hứa hôn với một nhà.”
“Phu thê công chúa mất sớm, nên Tịch Dung được đưa vào cung nuôi dưỡng, cho nên gia đình kia không những không từ hôn, mà còn rất vui mừng về chuyện hôn ước.”
“Vốn dĩ Tịch Dung đã được gả đi từ năm 16 tuổi, nhưng không ngờ trước khi xuất giá một năm, vị hôn phu của Tịch Dung lại lặng lẽ nạp thiếp thất.”
“Sau đó bị Tịch Dung phát hiện.”
“Nàng ấy trực tiếp dẫn người tới cửa, quất roi vào người vị hôn phu cùng ả thiếp thất kia, sau đõ viết thư từ hôn, ném cho đối phương.”
“Lúc đó, chuyện này là chuyện vô vùng chấn động ở Kinh thành, người mắng Tịch Dung không tuân theo nữ đức rất nhiều.”
“Còn có ngự sử nói về chuyện này trong triều.”
“Thánh Thượng vẫn luôn coi Tịch Dung như nữ nhi mà yêu thương, cho nên đương nhiên bênh vực con cháu nhà mình.”
“Chẳng những mắng ngự sử một trận, còn để Tịch Dung kế thừa tước vị của Tịch gia, phong nàng ấy là Nam Sơn hầu.”
“Lúc ấy cả triều đình đều chấn động, rất nhiều người ngoan cố đứng lên phản đối, dù sao trong triều đình từ trước đến nay, đều không có nữ hầu gia.”
“Nhưng mà một cánh tay làm sao sánh được với một đùi, Thánh Thượng vẫn giữ thái độ kiên định, cho nên những người đó chỉ có thể cam chịu.”
“Bởi vì hành động ngông cuồng của Tịch Dung lúc trước, mà đến giờ nàng ấy vẫn không có người tới cầu thân.”
“Nàng ấy cũng không để ý, còn nói cùng lắm thì cả đời không thành thân, còn làm cho Thánh Thượng cũng phải thu hồi mệnh lệnh tứ hôn mà ngài đã ban ra.”
“Thánh Thượng và Thái Hậu luôn cảm thấy có lỗi với nàng ấy, cho nên vẫn luôn tuỳ ý nàng ấy.”
“Tịch Dung cứ như vậy bay nhảy, ở Kinh thành luôn cùng đi với Hề Duệ và một đám ăn chơi trác táng.”
“Hơn nữ bối cảnh lớn, tính tình lại kém, thấy ai không vừa mắt, lập tức đánh người, cho nên mọi người trong Kinh thành đều gọi nàng ấy là Nữ Ma Vương.”
“Thanh danh càng ngày càng kém, tuy rằng không có ai dám chọc vào, nhưng cũng không ai dám cưới về.”
Đời trước lúc hắn chết, Tịch Dung vẫn còn đơn độc, thậm chí còn thành lập một đội quân đều là nữ tử.
Hắn bổ sung một câu: “ Tuy rằng thành danh của Tịch Dung và Hề Duệ ở Kinh thành không được tốt cho lắm, nhưng bọn họ đều chưa từng làm điều gì khinh nam bá nữ, bắt nạt trẻ nhỏ.”
“Tịch Dung còn thu thập rất nhiều con cháu thế gia làm điều ác, dùng roi đánh rất nhiều người, người ở Kinh thành còn đặt cho nàng một danh hiệu là hổ cái.”
Người như vậy, so với mấy người bên ngoài luôn ra vẻ đạo mạo còn tốt hơn nhiều.
Thời Khanh Lạc cũng không nghĩ tới, Tịch Dung lại mạnh mẽ như vậy.
“Nữ nhân làm được những điều này, thật là tiêu sái.”
Thời Khanh Lạc cảm thán: “Nàng ấy đã sống thành bộ dáng mà rất nhiều nữ nhân hâm mộ.”
Đương nhiên, Tịch Dung có thể sống như vậy, là do bối cảnh hùng hậu sau lưng nàng ấy.
Tiêu Hàn Tranh: “…”
Hắn lập tức nói: “Nàng như vậy, ta cảm thấy rất tốt.”
Tịch Dung vẫn là quá mạnh mẽ rồi, hắn không muốn tiểu nương tử nhà hắn sẽ trở thành nữ nhân như vậy.
Thời Khanh Lạc khẽ cười, “Tranh ca, huynh thật hài hước.”
Lo lắng của tiểu tướng công, thật sự là không cần thiết.
Ba người Lương Hữu Tiêu vui vẻ ở lại Tiêu gia, nhưng ở Kinh thành lúc này lại vô cùng náo loạn.
Hề Duệ là tâm can của lão thái thái phủ Quốc công, nghe nói cháu trai bị ép đến rời nhà đi trốn, lão thái thái tức giận mắng té tát Hề Tín Hành một trận.
Còn cần quải trượng, đánh Hề Tín Hành mấy cái.
Lương gia thế những bình tĩnh hơn, rốt cuộc lúc trước Lương Hữu Tiêu rời nhà bỏ trốn đã rất nhiều lần.
Nhưng mà Lương Minh Thành cũng bị lão thái thái mắng một chập.
Hai người Hề Duệ đều mang mấy người hầu cận biết võ, sau khi Hề gia cùng Lương gia thảo luận, cũng đoán ra hai người đến huyện Nam Khê, nên cũng lười quản họ.
Nhưng không nghĩ tới, trong cung truyền đến tin tức, hai hỗn trướng đó còn mang cả Tịch Dung đi cùng.
Thái Hậu, Hoàng đế và Hoàng Hậu đều luôn lo lắng, phái binh lính đi tìm.
Tin tức này làm cho Hề Tín Hành và Lương Minh Thành giật nảy mình, mắng hdduwas con hỗn trướng này, cảm thấy lúc trước mình đánh quá nhẹ.
Vì thế hai người lập tức tiến cung, bẩm báo những tin tức biết được.
Lúc này Thái Hậu và Hoàng đế mới bớt lo lắng.
Mà hai người Hề Tín Hành cũng phát hiện lời đồn Thái Hậu bị bệnh có chút nghiêm trọng, nhưng giờ nhìn qua khí sắc cũng khá tốt.
Trong lòng hai người đều thấp thỏm, đồng thời nghĩ Thái Hậu cùng Hoàng Thượng muốn làm gì?
Cả hai đều là người thông minh, không nhịn được nghĩ tới, đất phong ngoài biên cương của vị Vương gia kia.
“Nếu Dung Dung là đi chơi cùng công tử của hai phủ các ngươi, tayên tâm rồi.”
Thái Hậu cầm trong tay một chuỗi Phật châu, nhẹ nhàng di chuyển: “Con bé cũng đã ngốc ở Kinh thành quá lâu rồi, đi ra ngoài hít thở không khí cũng tốt.”
Cháu ngoại vẫn luôn có ám vệ đi theo bảo vệ, nên thực chất cũng không cần lo lắng về vấn đề an toàn của nàng ấy.
Hề Tín Hành cùng Lương Minh Thành “…” Là chúng thần không yên tâm!
Nếu nữ Ma Vương kia có vấn đề gì, hai tên hỗn trướng sẽ gặp rắc rối lớn.
Lần sau chúng trở về, nhất định phải đánh gãy hai chân hai cái tên này mới được.