Mục lục
Xuyên Không Ta Trở Thành Sủng Thê Của Quyền Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lương Vũ Thuân dĩ nhiên nghe ra được là Vương phi không vui.

Gã tự rót cho mình một chén trà: “Chuyện này bổn vương tất nhiên sẽ quản, những người đã khi dễ Mẫn Nhi, bổn vương sẽ không bỏ qua cho kẻ nào hết.”

“Ngày mai bổn vương sẽ phái một đội nhân mã đi diệt phỉ, không giữ mạng tên nào.”

Cho dù Vương phi không tìm tới gã, trong lòng gã cũng đã tính toán cả rồi.

Quận chúa của phủ Cẩm vương gã, cũng không phải là người mà ai cũng có thể khi dễ.

Nguyễn Tùng Linh cũng không bất ngờ với đáp án của gã, ả lạnh giọng hỏi: “Vậy còn chuyện con bé bị Thời Khanh Lạc khi dễ, bị ngỗng lớn cắn bị thương thì sao?”

Chuyện này nữ nhi mấy ngày trước đã truyền tin về, nhưng Lương Vũ Thuân lại không có phản ứng gì.

Lương Vũ Thuân nhướn mày “Hôm nay ngươi tìm tới ta, chắc chính là tới vì chuyện này?”

Nguyễn Tùng Linh gật đầu “Đương nhiên.”

Ả hùng hồn nói thêm: “Mẫn Nhi chính là đích nữ của ngài, còn là một quận chúa, kiểu gì thì cũng không thể để người khác khi dễ được.”

Lương Vũ Thuân thưởng thức chung trà hỏi: “Vậy ngươi muốn thế nào?”

Nguyễn Tùng Linh không hề do dự, hiển nhiên đã sớm nghĩ kỹ rồi “Trói con ngỗng kia lại, cho Mẫn Nhi tự tay giết, hầm cho con bé ăn.”

Như vậy mới có thể giúp nữ nhi hả giận được.

“Những con ngỗng khác cũng g.i.ế.c hết mà hầm đi.”

Ả dừng một chút rồi lại nói: “Về phần Thời Khanh Lạc kia, nếu ngài còn dùng được nàng ta, vậy cứ bắt về Bắc Thành trước đã, moi hết những thứ đồ hữu dụng của nàng ta, sau đó lại ném vào trong quân làm quân kỹ.”

Lương Vũ Thuân khoát tay nói: “Mấy thứ trong đầu Thời Khanh Lạc mà dễ dàng moi ra như vậy thì ngươi cho rằng ta sẽ thả nàng ta trở lại huyện Hà Dương sao?”

Nha đầu kia chính là một khúc xương cứng, hơn nữa sau lưng còn có lão sư phụ thần tiên gì đó, rất nhiều ý tưởng cũng là đột nhiên bật ra.

Nếu giam người lại, sợ là rất khó để cạy ra được món gì từ trong miệng nàng.

Gã cũng phát hiện, bên cạnh phu thê Tiêu Hàn Tranh đều có người của Hoàng thượng âm thầm bảo hộ.

Trước khi gã còn chưa chuẩn bị xong việc sẽ hoàn toàn lật mặt cùng Hoàng đế thì gã sẽ không đi dẫm vào điểm mấu chốt của Hoàng đế.

Hơn nữa gã vẫn rất thưởng thức phu thê Thời Khanh Lạc, gã là một người yêu nhân tài, cho nên càng muốn mượn sức người khác làm việc cho mình, như vậy sẽ càng có cảm giác thành tựu.

Trên khuôn mặt Nguyễn Tùng Linh tràn đầy vẻ bực bội: “Cho nên ngài cứ trơ mắt nhìn một thôn phụ khi dễ đích nữ của ngài sao?”

“Không những chỉ là một thôn phụ, ngay cả một con súc sinh mà cũng dám cắn con bé.”

Nữ nhi của ả được nuôi dưỡng trong cẩm y ngọc thực từ nhỏ đến lớn, còn chưa từng bị sứt một miếng da, huống chi là bị súc sinh cắn.

Lương Vũ Thuân hơi nhíu mày “Chuyện này cũng không thể đổ hết lên Thời Khanh Lạc được, nếu không phải Mẫn Nhi chủ động nói muốn đi g.i.ế.c con ngỗng lớn kia thì sao lại bị cắn được?”

Nhi tử đã tường thuật lại toàn bộ sự việc xảy ra hôm đó trong thư.

Nguyễn Tùng Linh hừ lạnh: “Nơi này chính là địa bàn của ngài, một quận chúa như Mẫn Nhi chẳng qua chỉ là muốn g.i.ế.c một con ngỗng mang về hầm, một con súc sinh mà thôi, muốn g.i.ế.c thì giết, này có là gì?”

“Ta thấy chính là Thời Khanh Lạc kia muốn khi dễ Mẫn Nhi.”

Nữ nhi của ả không kẻ nào được khi dễ.

Lương Vũ Thuân thấy dáng vẻ này của ả thì có chút đau đầu: “Mẫn Nhi chính là bị ngươi nuông chiều đến không rõ đúng sai, nên mới có thể dưỡng thành tính tình ngông cuồng không cố kỵ gì như vậy.”

Gã đọc thư của con trai đã biết con ngỗng lớn kia của Thời Khanh Lạc, không phải là thông minh và hiểu nhân tính bình thường.



Lúc ấy cũng là do nữ nhi thấy ngỗng lớn chướng mắt, một hai đòi g.i.ế.c thịt, không liên quan tới Thời Khanh Lạc.

Sắc mặt Nguyễn Tùng Linh khó coi vài phần “Ta chỉ có một nữ nhi, vì cái gì mà không thể nuông chiều?”

“Ta chỉ muốn con bé vui vẻ, muốn làm cái gì thì làm cái đó, muốn cái gì thì có được cái đó.”

Thực hiện hết những điều ả đã từng muốn làm nhưng lại không dám làm.

Lương Vũ Thuân tức đến bật cười, “Cho nên ngươi dung túng nữ nhi tính kế vị hôn phu, còn phế người ta đi, dưỡng trai lơ sau lưng à?”

“Ngươi đừng tưởng ta không biết những chuyện ngươi đã giúp thu dọn tàn cuộc cho Mẫn Nhi.”

“Nếu không phải ta giúp mẹ con các ngươi dọn sạch tàn dư, chút chuyện nữ nhi của ngươi đã làm, người ta đã tra được ra rồi.”


Chuyện này cũng làm cho gã bực bội, tuy rằng gã cũng sủng ái đích nữ duy nhất này, nhưng vẫn hy vọng nàng ta có một mái nhà êm ấm, giúp chồng dạy con.

Mà không phải như hiện tại tính kế vị hôn phu lui hôn, sau lưng còn dưỡng trai lơ, quá mức phóng đãng.

Nguyễn Tùng Linh lại không thèm để ý: “Chỉ cần Mẫn Nhi cảm thấy vui vẻ thì cứ cho con bé làm, này thì có là gì? Ngài chỉ cần làm một điều, đó là che chở cho con bé là được.”

Lương Vũ Thuân xoa chén trà, “Được thôi, ngươi thích dạy nữ nhi thế nào thì cứ thế đó đi.”

Mỗi lần nói tới, ả cũng tỏ thái độ như vậy, gã cũng lười quản.

Nguyễn Tùng Linh liếc mắt nhìn gã: “Chuyện ta vừa nói, ngài mau đi làm đi.”

Lương Vũ Thuân biết nàng nói đến chuyện gì, “Thời Khanh Lạc còn hữu dụng với ta, ta tạm thời sẽ không động vào nàng ta.”

Thấy sắc mặt ả trở nên khó coi, gã lại trấn an, “Chờ tương lai hoàn thành đại sự rồi thì ngươi và Mẫn Nhi muốn thế nào cũng được.”

Nguyễn Tùng Linh lạnh lùng nhìn gã: “Chờ cho đến lúc đó thì Mẫn Nhi cũng không biết đã phải chịu bao nhiêu ấm ức.”

Ả lại nói: “Ngài không quản thì ta quản, ngày mai ta sẽ tự mình đi huyện Hà Dương, gặp Thời Khanh Lạc kia xem thử.”

Lương Vũ Thuân nghe được lời này, sắc mặt thay đổi, bỗng nhiên trở nên âm trầm: “Hoá ra nói cả buổi, ý ngươi cuối cùng vẫn là như vậy.”

Gã lạnh mặt châm chọc: “Đi huyện Hà Dương gặp Thời Khanh Lạc là giả, đi gặp Lương Vũ Lâm mới là thật nhỉ.”

“Ta nhận được tin hắn ta từ kinh thành tới, khoảng mười ngày nửa tháng nữa là có thể đến huyện Hà Dương.”

Nguyễn Tùng Linh ngẩn người: “Ngài có ý gì?”

Lương Vũ Thuân hừ lạnh: “Ngươi còn hỏi ta có ý gì à? Mấy năm nay, ngươi dám nói trong lòng không nhớ mong Lương Vũ Lâm không?”

“Ngươi vẫn luôn sai người hỏi thăm tin tức của Lương Vũ Lâm, có tin gì thì truyền cho mình, ngươi nghĩ ta không biết sao?”

Nguyễn Tùng Linh thay đổi sắc mặt, tiếp theo lại tỏ vẻ ngay thẳng lên tiếng: “Ta nghe ngóng tin của chàng ấy đó, thì làm sao?”

“Năm đó nếu không phải tại ngài thì người ta gả chính là chàng ấy rồi.”

Ả là đích nữ trong nhà, nhưng phụ thân lại sủng thê diệt thiếp, ả và mẫu thân đã trải qua những tháng ngày rất khó khăn.

Có một quãng thời gian, còn đến mức mẹ con ả còn bị đưa đi thôn trang tự sinh tự diệt.

Trong nhà căn bản mặc kệ mẹ con ả, tất cả mọi việc ăn cơm giặt giũ hai người đều phải tự mình làm.

Có một ngày ả quá mệt mỏi, giặt đồ ở bờ sông, vừa thả tay một cái y phục ra đã bị nước cuốn trôi đi mất.

Đó là y phục duy nhất của mẹ con ả, cho nên ả rất lo lắng.

Thấy nước sông lạnh lẽo, ả lại không dám đi xuống, vì thế sốt ruột đứng ở bờ sông.

Tình cờ được người câu cá ở phụ cận nhìn thấy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK