Mục lục
Xuyên Không Ta Trở Thành Sủng Thê Của Quyền Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cuộc sống của bá tánh bây giờ nhìn có vẻ yên ổn, nhưng lại bởi vì chiến loạn, phần lớn vẫn còn rơi vào cảnh khốn khó.

Rất dễ dàng bị người khác kích động lợi dụng.

Địch quốc bên cạnh lăm le như hổ rình mồi, trong nước thì có một Vương gia lúc nào cũng âm mưu tạo phản.

Tiêu Hàn Tranh gật đầu, "Đúng vậy, thù trong giặc ngoài."

"Tuy nhiên đương kim Thánh Thượng cũng là một vị vua chăm lo việc nước, có dã tâm cũng có năng lực, công phu ẩn nhẫn cũng không phải dạng vừa."

Kiếp trước Tiêu Hàn Tranh chủ động trở thành một cây đao cho hoàng đế, cho nên biết được một ít chuyện mà đa số các triều thần không biết

Đồng thời còn nghiên cứu về hoàng đế, đối với tình tình của hoàng đế, cùng có chút hiểu biết.

Thời Khanh Lạc tò mò hỏi: "Tương lai Hoàng Đế sẽ tiêu diệt vị Vương gia kia, sau đó thu hồi đất phong sao?"

Tiêu Hàn Tranh cười khổ, "Năm năm sau, vị Vương gia kia trực tiếp làm phản, tách ra khỏi Đại Lương, ở đất phong xưng đế."

"Triều đình bên này chuẩn bị chu toàn, dẫn quân đánh tới đất phong, thương vong không nhỏ, còn tạo thành một ít rung chuyển, địch quốc nhân cơ hội này, chủ động tấn công."

"Đại Lương liên tiếp mất đi hai tòa thành trì, bá tánh trong thành toàn bộ đều bị đồ sát."

"Hơn nữa, chính là do Đào Liễu gây ra."

Tiêu Hàn Tranh biết tiểu tức phụ đoán được là hắn trọng sinh, cho nên cũng không che che giấu giấu.

Nàng muốn biết thứ gì, cùng không giấu giếm.

Thời Khanh Lạc kinh ngạc không thôi, "Chuyện này có quan hệ gì với Đào Liễu?"

Tiêu Hàn Tranh lại nói chuyện nữ nhân kia đưa Đào Liễu cho đối thủ của phụ thân cặn bã, chuốc rượu vị tướng quân kia làm hỏng thời cơ chiến đấu mới tạo ra kết quả như vậy cho Thời Khanh Lạc.

Thời Khanh Lạch nhíu mày, "Nữ nhân kia thật đúng là không phải thứ tốt lành gì, vì lòng tham của bản thân, đến chuyện quốc gia đại sự cũng không thèm để ý tới."

Tiêu Hàn Tranh nói: "Đúng vậy, sau khi vị tướng quân kia bị xử trảm, phụ thân cặn bã lén tác động lên hoàng đế một phen, hoàng đế lập tức chuẩn bị phê chuẩn cho ông ta xuất chiến."

Thời Khanh Lạc hỏi: "Phụ thân cặn bã kia thắng trận sao?"

Tiêu Hàn Tranh lắc đầu, "Không, Thánh Thượng còn chưa hạ chỉ xong, ông ta và nữ nhân kia, cùng với nhà họ Tiêu gặp tai họa c.h.ế.t hết."

Lúc đó thân thể lúc đó không tốt, càng không thể trèo đèo lội suối chạy tới biên cương g.i.ế.c c.h.ế.t phụ thân cặn bã được.

Cho nên trước khi chết, giải quyết hết phụ thân cặn bã và tất cả kẻ thù.

Chẳng qua, hắn cũng không có áy náy với triều đình, lúc trước hắn cảm thấy phụ thân cặn bã không thích hợp cầm quân đánh giặc, nếu đi, ngược lại sẽ là mầm tai họa lớn cho Đại Lương.

Vói lại còn có người điều binh giỏi hơn phụ thân cặn bã, cho nên hắn mới không cố kỵ mà làm như vậy vào lúc đó.

Nghe được lời này, lại phát hiện khí tức xung quanh tiểu tướng công trầm xuống.



Thời Khanh Lạc cũng đoán ra được đại khái, trước khi phụ thân cặn bã ra chiến trường, tiểu tướng công hẳn là kéo cả nhà bọn họ cùng nhau xuống địa ngục.

Nàng đau lòng ôm chặt Tiêu Hàn Tranh, "Hiện tại trời cho chúng ta cơ hội tốt như vậy, chúng ta nỗ lực một chút, kết cục nhất định sẽ khác."

Bá tánh hai tòa thành bị đồ sát, đều là do nữ nhân kia làm hại, phụ thân cặn bã, không chừng cũng giúp một tay, c.h.ế.t cũng xứng đáng.

Tiêu Hàn Tranh ôm chặt Thời Khanh Lạc, cọ cằm vào đỉnh đầu nàng, "Đúng vậy, lần này tất cả đều sẽ khác."

Từ khi hắn sống lại, có thêm một tiểu tức phụ, những chuyện của kiếp trước cũng đã có sự thay đổi nghiêng trời lệch đất.


Người thân của hắn không chết, thân thể hắn cũng không hao tổn vì bị trúng độc, con đường thi cử cũng không bị nhà họ Tiêu chặt đứt.

Phụ thân cặn bã và nữ nhân kia nhiều lần tính kế hắn đều thất bại, người nhà họ Tiêu cũng bị đưa đi gây tai họa cho hai người này.

Tất cả mọi chuyện đều thay đổi, cho nên triều đình cùng Đại Lương cũng có thể thay đổi.

Một lát sau, Tiêu Hàn Tranh nghiên cứu bút tích của lão đạo trưởng.

Sau đó viết một phong thư di ngôn, chủ yếu tập trung vào vấn đề trời cho đương kim hoàng đế một loại hạt giống tốt.

Còn cố ý giả vờ, ý là trước khi lão đạo phi thăng đã nói qua cho Thời Khanh Lạc, để nàng mang hạt màu vàng gieo trồng tháng bảy, tháng mười thu hoạch sau đó hiến cho Thánh Thượng.

Như vậy cũng có thể giải thích, vì sao lão đạo c.h.ế.t gần một năm, Thời Khanh Lạc mới bắt đầu gieo bắp.

Thời Khanh Lạc ra ngoài cùng Tịch Dương thương lượng chuyện hợp tác.

Phải làm đồ trang điểm, như vậy phải có lượng lớn sáp ong.

Bỏ qua việc mua toàn bộ sáp ong của Đại Lương, Thời Khanh Lạc còn chuẩn bị truyền miễn phí kỹ năng nuôi ong cho mọi người.

ở viện nghiên cứu học khoa học nông nghiệp, nàng đã từng học qua.

Hiện tại đường rất đắt, mật ông cũng như vậy.

Bá tánh tự mình nuôi ong, mật ong có thể lấy đi bán, sáp ong thì các nàng sẽ tới thu mua, đến lúc đó cũng ký khế ước.

Nghe xong kế hoạch của Thời Khanh Lạc, Tịch Dung không khỏi bội phục, "Ngươi nghĩ thật chu toàn."

"Ở Đại Lương, người nuôi ong cũng không nhiều lắm, toàn bộ sáp ong đều là thu từ tự nhiên, chắc chắn không thể cung cấp đủ nguyên liệu làm đồ trang điểm cho chúng ta."

Tịch Dung càng tiếp xúc nhiều với Thời Khanh Lạc, càng cảm thấy đây không phải một nữ tử đơn giản.

Mắt lấp lánh nhìn Thời Khanh Lạc, "Ngươi cũng quá lợi hại rồi, vậy mà còn biết nuôi ong."

Thời Khanh Lạc khẽ cười nói: "Mỗi ngày ngươi đều khen ta, ta cảm thấy hơi ngại."

Mấy người Hề Duệ: "......." Không thấy trên mặt ngươi có chút ngại ngùng nào luôn.

Lương Hữu Tiêu sờ sờ cái mũi, thò lại gần thăm dò hỏi: "Nếu không, các ngươi mang ta đi theo với, ta làm trợ thủ cho hai người."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK