Mục lục
Xuyên Không Ta Trở Thành Sủng Thê Của Quyền Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đám người Hồ đại nhân không nhịn được thở phào nhẹ nhõm, cũng may thành công.

Hoàng đế không vui bọn họ cũng không có cách nào, gần nhất chỉ có thể cụp đuôi làm người thôi.

Sau khi bãi triều, đám người Hồ đại nhân còn bị mấy người Hề Tín Hành ngoài sáng trong tối châm biếm một trận.

Hề Tín Hành mới vừa trở về phủ, thì gặp phải Hề Duệ đang muốn đẩy xe đạp đi ra ngoài chơi.

"Bằng hữu tốt của ngươi phải đi Bắc Cương, ngươi còn chạy ra ngoài chơi."

Hề Duệ có chút khó hiểu: "Ai đi Bắc Cương?"

Hề Tín Hành trả lời: "Tiêu Hàn Tranh."

Hề Duệ trợn to hai mắt: "Cái gì? Không phải Tiêu Hàn Tranh đang ở Hàn Lâm Viện sao? Tại sao lại đi Bắc Cương?"

Hề Tín Hành thấy con trai cũng đã trưởng thành, vì vậy nói: "Bị người hãm hại."

"Được rồi, nói ngươi cũng không hiểu, ta đi tìm tổ phụ của ngươi."

Vì vậy ông ta bước nhanh đến chỗ lão gia tử.

Hề Duệ cũng không còn tâm trạng cưỡi xe đạp nữa, lập tức đuổi theo cha mình.

Lúc này lão gia tử đang ở trong sân chơi chim.

Thấy con trai và cháu trai vội vàng đi đến, mở miệng hỏi: "Đây là làm sao?"

Hề Tín Hành cũng không vòng vo, nói chuyện trên triều cho lão gia tử nghe.

Nói xong ông ta thở dài: "Chuyến này của đám người Tiêu Hàn Tranh, sợ là rất nguy hiểm."

Hề Duệ cũng vội vàng nói: "Tổ phụ, nếu không ngài vào cung gặp Hoàng thượng đi, xem thử ngài ấy có thể thu hồi lại mệnh lệnh đã ban hay không, đừng để cho Tiêu Hàn Tranh đi Bắc Cương!"

"Hoặc ta đi gặp Thái hậu."

Trên mặt Hề lão gia tử tràn đầy vẻ không biết nói gì: "Đi cái gì mà đi, ta không đi, cũng không cho phép cháu đi."

Hề Duệ không phục: "Tổ phụ, đây chính là bằng hữu của ta, ngài không giúp cũng được đi, tại sao còn không cho ta giúp."

Hề lão gia tử thở dài: "Duệ Nhi, trước đó ta vẫn cho rằng cháu thông minh, bây giờ nhìn lại, quả nhiên không có chút thông minh nào."

Hề Duệ: "..." Có người sẽ nói cháu trai mình như vậy sao?"

Hề lão gia tử tiếp tục đút cho chim ăn: "Cháu cho rằng nếu phu thê Tiêu Hàn Tranh không thích, bệ hạ sẽ nghe những lời của triều thần kia, phái hắn đến Bắc Cương sao?"

"Đừng quên, hôm qua Thời Khanh Lạc mới dâng phương pháp mới."

Hề Tín Hành vừa nghe cha mình nói như vậy, cũng suy nghĩ sâu thêm.

"Cha, ý của cha là, thật ra hoàng đế vốn đã muốn cho Tiêu Hàn Tranh đi đến Bắc Cương, hôm nay chỉ là cố ý làm như vậy thôi?"

Lão gia tử cười nói: "Ngươi thông minh hơn con trai mình một chút đấy."

Hề Tín Hành: "..."

Trước đó bọn họ thật sự không nghĩ đến chuyện này.

Quả nhiên gừng càng già càng cay.

Hôm nay trên triều, sợ là cũng chỉ có một ít cáo giá có thể chân chính nhìn ra được tâm tư của đế vương, những người khác đều bị lừa.

Hề Duệ bĩu môi một cái: "Nghe nói Bắc Cương kia vừa khổ vừa lạnh, có cái gì tốt chứ."

"Ta sẽ đi hỏi Tiêu Hàn Tranh một chút, nếu như bọn họ không muốn đi, ta và Tịch Dung sẽ vào cung nhờ Thái hậu giúp đỡ."

Lão gia từ đầu đầy hắc tuyến: 'Vô liêm sỉ, cháu ngày càng không biết đều."



"Hậu cung không thể tham gia vào triều chính, các cháu cũng đừng cái gì cũng đi tìm Thái hậu."

Hề lão gia tử nói với Hề Tín Hành: “Hoàng đế không phải muốn phái một nhóm người đến Bắc Cương sao? Ngày mai ngươi cũng đăng ký cho con trai của mình đi."

Lời này của Hề lão gia tử, đừng nói là Hề Duệ trợn to mắt đầy vẻ không tin tưởng.

Ngay cả Hề Tín Hành cũng sửng sốt: “Cha, ngài đang nói đùa sao?"

Con trai của ông ta được nuông chiều từ bé, nếu đi Bắc Cương, sợ là không quá ba ngày sẽ khóc lóc trở về mất.

Hề lão gia tử nghiêm túc gật đầu: "Tất nhiên không phải là trò đùa."

"Duệ Nhi lớn như vậy còn không biết suy nghĩ, đi Bắc Cương rèn luyện cũng không tệ."

“Cứ sắp xếp cho nó đi theo lăn lộn với Tiêu Hàn Tranh đi."

Người khác cảm thấy Bắc Cương chính là miệng cọp ổ sói, nhưng Hề lão gia tử cảm thấy đây là một cơ hội.

Lúc nào là thời cơ lập công tốt nhất? Tất nhiên là lúc rối loạn rồi.

Lúc thái bình thịnh thế, chỗ nào có công lao để cho ngươi lập chứ.

Mặc dù đứa cháu Hề Duệ này ăn chơi trác táng, nhưng cũng không phải là loại không có thuốc chữa.

Người thông minh, cũng biết thay đổi dựa theo tình hình, chỉ là bị nuông chiều quá mà thôi.

Đi Bắc Cương rèn luyện một đoạn thời gian, tin tưởng trở về sẽ trưởng thành lên rất nhiều.

Hề lão gia tử tự nhận mình nhìn người rất chính xác, Tiêu Hàn Tranh đó tuyệt đối không phải vật trong ao, hơn nữa bên cạnh còn có hiền thê như Thời Khanh Lạc.

Bây giờ cháu trai lăn lộn chịu khổ cùng, tương lai sẽ có hy vọng.

Tương lai phủ quốc công truyền đến tay ca ruột của Hề Duệ, tương lai bọn họ mất hết, Hề Duệ cũng không thể nhìn sắc mặt của đại ca ruột mà ăn cơm.

Cháu trai cả là một người tốt, nhưng cháu dâu cả lại hơi có chút hẹp hòi.

Đối với cháu trai mà ông ấy yêu thương, lão gia tử vẫn hy vọng có thể sắp xếp một con đường cho Hề Duệ.

Tương lai dù có rời khỏi phủ Quốc công, cũng có thể áo cơm không lo.

Hề Duệ đưa đám nói: "Tổ phụ, ngài có phải là tổ phụ ruột của ta không?"

Lại muốn ném hắn ta đến Bắc Cương chịu khổ chịu lạnh, sao hắn ta có thể chịu nổi!

Hề lão gia tử cười nói: “Không phải, cháu là ta nhặt được ở bên ngoài."

Hề Duệ: "..." Tin ngài mới có quỷ.

Hề lão gia tử quyết định: '’Cứ như vậy đi, cháu đi về chuẩn bị đi."

Thật ra Hề Tín Hành cũng không nỡ để con trai đi chịu khổ, đừng thấy cả ngày ông ta chê ghét đứa con trai này, còn thường xuyên muốn đánh gãy chân con trai.

Nhưng trong ba đứa con trai, thật ra ông vẫn thích con trai út nhất.

Hơn nữa con trai út gần gũi với ông ta nhất, hai đứa con trai còn lại quá cứng nhắc.

Vốn dĩ còn muốn cầu xin giúp con trai út, nhưng thấy sắc mặt của cha, ông ấy cũng không tiện nói.

Một khi lão gia tử đã quyết định, vậy hoàn toàn không thể thay đổi được.

Ông ta chỉ có thể đưa tay vỗ vai Hề Duệ: "Con trai à, không phải ngươi muốn đi ra ngoài chơi sao, nhanh đi đi, sau này sẽ không có cơ hội nữa đâu."

Hề Duệ: "..." Hắn ta thật sự được nhặt về.

Hắn ta xoay người chạy ra ngoài viện: "Hừ, ta đi tìm tổ mẫu và mẫu thân!"

Mặc dù rất muốn chơi cùng Tiêu Hàn Tranh và Thời Khanh Lạc.

Nhưng hắn ta có chút sợ Bắc Cương, nghe nói nơi đó rất nghèo thường xuyên có người c.h.ế.t đói, không có thứ gì hay ho, cũng không ăn ngon mặc tốt được, hắn ta không chịu được sự khổ cực này!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK