Hắn ta và Phục Văn Tranh không ở cùng một chỗ, nói ra thật nực cười.
Hắn ta cưới ả vào cửa cũng gần được một năm, còn chưa động phòng.
Phục Văn Tranh không thích Lương Hành Tiêu chạm vào mình.
Đi vào sân, lập tức nghe được tiếng thét chói tai của Phục Văn Tranh.
"Ta là hoàng tử phi, ta không cần phải học quy cũ gì hết."
"Ta không cần học, các ngươi đi đi."
Ba lão ma ma trầm mặt xuống, "Đây là ý chỉ của Thái Hậu nương nương, không phải do người quyết định."
Thấy Lương Hành Tiêu đi vào.
Nháy mắt tâm trạng bất an của Phục Văn Tranh bình tĩnh xuống.
"Lương Hành Tiêu, ngươi đuổi bọn họ đi đi, ta không muốn học quy củ gì hết."
Trước khi ả xuất giá đều không phải học quy củ gì hết, hiện tại ả là hoàng tử phi vì sao lại bắt ả học.
Nghe được Phục Văn Tranh vênh váo tự đắc sai bảo như vậy, Lương Hành Tiêu nhàn nhạt nói: "Đây là ý chỉ của Hoàng tổ mẫu, ta cũng không thể chống đối được, cho nên nàng hãy ngoan ngoãn học đi."
Biết rõ phản kháng không được, tội gì phải làm loạn đến thế?
Phục Văn Tranh vừa nghe lập tức không vui, "Ngươi không đi giúp ta cầu tình sao? Sao ngươi có thể vô dụng như vậy?"
Những lời này làm trái tim của Lương Hành Tiêu đau đớn, không khỏi nói: "Ta vô dụng, vậy ai không vô dụng, Lương Hành Thiều sao?"
Phục Văn Tranh sửng sốt, hiển nhiên không nghĩ tới hắn ta sẽ nói với mình những lời như vậy.
"Lúc trước chính ngươi hỏi cưới ta, hiện tại ngươi có ý gì?"
Phục Văn Tranh bắt đầu cáu kỉnh, "Vậy ta không cần chức hoàng tử phi này nữa, không phải được rồi sao?"
Nếu như là mọi lần, chỉ cần vừa mới nói như vậy, Lương Hành Tiêu sẽ ăn nói khép nép tới dỗ ả.
Lần này Lương Hành Tiêu lại lộ ra một nụ cười làm cho Phục Văn Tranh khó hiểu, "Chức hoàng tử phi này nàng đúng là có thể không làm nữa."
Lúc trước lấy cái này uy h.i.ế.p hắn ta, hiện tại thì tốt rồi, không còn gì có thể lấy uy h.i.ế.p nữa.
Sắc mặt Phục Văn Tranh thay đổi, "Lương Hành Tiêu, ngươi có ý gì đây?"
"Ngươi cho rằng ta quan tâm đến chức Tam hoàng tử phi sao? Hôm nay nếu ngươi không nói rõ ràng, về sau cũng đừng hòng bước chân vào viện của ta nữa."
Trước kia ả ở trước mặt Lương Hành Tiêu tác quai tác quái đã quen, vẫn cảm thấy hắn ta sẽ giống như lúc trước đến dỗ ngọt mình.
Lương Hành Tiêu nhắm mắt lại, "Một chút nữa nàng sẽ biết."
"Đừng làm loạn nữa, dừng lại đi."
Lương Hành Tiêu nói xong đột nhiên không muốn ở lại đây nữa, vì thế xoay người rời đi.
Sau lưng vẫn còn truyền đến tiếng Phục Văn Tranh hùng hùng hổ hổ, lòng càng mệt hơn.
Rất nhanh trong kinh thành đã truyền ra chuyện Tam hoàng tử phi bị phế truất xuống thành thiếp.
Trong đó đương nhiên là có công lao của mấy người Hề Duệ.
Bọn họ đi đến tửu lâu lớn nhất của kinh thành, không vào phòng bao, mà là ngồi ở đại sảnh dưới lầu, vừa uống rượu, vừa chúc mừng.
Phục Văn tranh làm không ít chuyện xấu, đã bị người của Lương Hữu Tiêu truyền ra ngoài.
Cho nên người của cả kinh thành đều biết, ả hãm hại không biết đã bao nhiêu nữ tử.
Hãm hại nữ tử thế gia, cưỡng bách người ta gả cho mã phu ngươi khuân vác, còn tìm người hủy đi sự trong sạch của một nữ tử.
Ở ngoại ô kinh thành cưỡi ngựa dạo trên ruộng tốt của bá tánh, nhưng chỉ lấy ra ít tiền để đuổi người.
Mặc kệ là ở nơi nào, chỉ cần là đồ vật mà ả coi trọng, đều phải mạnh mẽ mua về bằng được.
Còn đánh c.h.ế.t một vài nha hoàn, cũng không cho Tam hoàng tử nạp thiếp hay chạm vào nữ nhân khác.
Từng chuyện truyền ra, cũng làm người nghe phản cảm.
Vì đã có ấn tượng không tốt từ trước, mọi người nghe thấy việc trừng phạt kia đều vỗ tay tỏ ý vui mừng.
Đặc biệt là những nữ tử bị Phục Văn Tranh hại, nghe thấy tin tức này, có người mừng đến phát khóc, trong miệng không ngừng nói "Báo ứng, đây chính là báo ứng, đáng bị như vậy!"
Qua một canh giờ thái giám trong cung đến phủ Tam hoàng tử tuyên chỉ.
Sau đó, ả hoàn toàn không thể tin được vào mắt mình, đây là chuyện này, sao có thể?
Phế thê làm thiếp, chuyện này đối với ả ta quả thực là một sự sỉ nhục.
Phục Văn Tranh bị thánh chỉ đả kích không nhẹ.
Nhưng ả lại không có can đảm kháng chỉ, chỉ có thể bày ra một bộ dáng sống không còn gì luyến tiếc tiếp nhận thánh chỉ.
Đồng thời cùng hiểu rõ lời lúc trước của Lương Hành Tiêu.
Đúng là Phục Văn Tranh luôn nói không muốn làm cái chức hoàng tử phi này nữa, nhưng đó cũng chỉ là để uy h.i.ế.p Lương Hành Tiêu.
Hiện tại thật sự không làm hoàng tử phi nữa, ả lại có cảm giác phát điên, cảm thấy cả người như hỏng mất.
Thị thiếp, ả ta đường đường là hoàng tử phi vậy mà lại bị phế thành thị thiếp.
Những tiểu tiện nhân bên ngoài đó sẽ cười ả như thế nào?
Còn có Lương Hành Thiều sẽ nghĩ gì về ả?
Vì thế không nhịn được, khóc lớn một trận.
Bọn nha hoàn cũng không dám tiến lên khuyên bảo, nếu không sẽ bị xui xẻo vả miệng.
Khóc được một lúc, mặt ả tràn đầy tàn nhẫn và hận ý, "Thời Khanh Lạc, tiểu tiện nhân, chắc chắn chính là con tiểu tiện nhân này hại ta, ta nhất định sẽ không tha cho nó."
Nha hoàn ả mang từ nhà mẹ đẻ căng da đầu đi tới, thấp giọng nói: "Hoàng tử phi, cẩn thận tai vách mạch rừng."
"Bang!" Tiếp đó nhận được một cái bạt tai.
Phục Văn Tranh cười lạnh nói: "Hoàng tử phi, ta bây giờ không còn là hoàng tử phi nữa, ngươi đây là đang châm chọc ta sao?"
Nha hoàn lập tức quỳ xuống, "Nô tỳ không dám!"
Phục Văn Tranh hít sâu một hơi, "Ta viết một lá thư, ngươi đi đến hầu phủ đưa cho cha ta."
"Dạ!" Nha hoàn cung kính trả lời.
Phục Văn Tranh xoay người đi viết thư, không phát hiện ra trong góc có một nha hoàn dùng ánh mắt hả hê nhìn nàng.
Chẳng qua, rất nhanh đã thu liễm lại.
Chuyện Tam hoàng tử phi bị phế thành thị thiếp, chẳng những truyền đến tai bá tánh, mà còn truyền đến tai của các đại gia tộc.
Không ít phu nhân cùng các tiểu thư trong hậu viện đều đang bàn tán, chê cười, thầm mắng xứng đáng.
Thật sự tính tính Phục Văn Tranh không tốt, lúc đang là hoàng tử phi thì mắt cao hơn đầu.
Không ít tiểu thư thế gia phải chịu đựng tính khí của ả.
Đương nhiên, các tiểu thư thế gia đều cảm thấy hả dạ, đồng thời cũng gia tăng ấn tượng đối với Thời Khanh Lạc, thôn phụ này đúng là không dễ chọc.
Hiện tại mọi người đều có một nhận thức chung, Thời Khanh Lạc không phải một quả hồng mềm, không dễ chọc.