Mục lục
Cô Vợ Nóng Bỏng Của Anh Thẩm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 1086

Nước K

Nhà họ Hoắc.

Hoắc Đình Phong đang uống nước ấm, còn Tô Hoài Giang đang sửa soạn hành lý. Anh mấp máy khóe môi, khẽ nói: “Nghỉ tay một lát đi.”

“Vâng.”

Tô Hoài Giang ngồi xuống, cô ấy vốn dĩ có ngoại hình như trẻ con, dù đã ngoài ba mươi nhưng trông không hề già, cũng là nhờ gương mặt non nớt của mình.

“Hôn nhân của chúng ta đã kéo dài hai năm rồi, bây giờ em nghĩ sao?” Hoắc Đình Phong liếc nhìn cô ấy.

Gợi chuyện như vậy, Tô Hoài Giang cũng đã biết anh muốn nói gì, cô ấy ngẩng đầu lên, cũng uống một ngụm nước: “Em nghe Tô Chính Kiêu nói anh có người trong lòng rồi.”

“Đúng vậy.” Hoắc Đình Phong thẳng thắn thừa nhận.

Tô Hoài Giang không phải là người có tính khí nóng nảy, nguyên nhân một phần là vì liên quan đến bệnh tim của mình, không thể nổi giận được: “Anh rất thích cô ấy sao?”

“Từ sau khi gặp cô ấy, không có người phụ nữ có thể đem lại cho anh cảm giác mãnh liệt như vậy. Đó là một cảm giác rất đặc biệt, một điều gì đó, rất đặc biệt…” Anh nói.

Ngón tay khẽ chạm dọc theo mép ly, Tô Hoài Giang cũng thích anh, thích từ khi còn nhỏ. Cô ấy không bộc lộ cảm xúc ra bên ngoài, nhưng cô ấy biết, tâm tư tình cảm của mình anh đều hiểu hết.

Cô ấy hơi ngập ngừng một lát rồi ngẩng đầu lên: “Vậy nên, anh muốn ly hôn sao?”

Vẻ mặt của Hoắc Đình Phong hòa nhã, giọng nói cũng nhẹ nhàng: “Anh không muốn bỏ lỡ cô ấy nữa. Hoài Giang, đối với anh, cả đời này anh chẳng có mấy lần rung động, đã đánh mất một lần rồi, đây là lần cuối cùng.”

“Vậy thì, em sẽ suy nghĩ kỹ.” Tô Hoài Giang chầm chậm nói. Cô ấy làm bất cứ chuyện gì cũng đều thư thả, rất hiếm khi vội vàng.

“Được.” Hoắc Đình Phong không ép cô ấy phải đưa ra câu trả lời ngay, cô ấy cần thời gian suy nghĩ, anh sẽ cho cô ấy thời gian. Hoài Giang làm gì cũng đều biết chừng mực.

Tô Hoài Giang nói mình đi nghỉ ngơi trước, sau đó dọn dồ rồi đi vào căn phòng kế bên. Kết hôn hai năm nhưng họ vẫn chưa từng ngủ chung phòng, vẫn luôn tuân thủ nguyên tắc giữa hai bên.

Tô Hoài Giang nói sẽ suy nghĩ thì chắc chắn sẽ suy nghĩ chuyện này một cách nghiêm túc. Trước giờ cô ấy nói gì, làm gì cũng đều rất nghiêm túc.

Mục đích Hoắc Đình Phong trở về nước K lần này là để giải quyết chuyện hôn nhân, vậy nên việc gì cần giải quyết, anh sẽ không tiếp tục trì hoãn…

Tô Chính Kiêu cũng sống ở đây. Anh ta có nhà ở nước K nhưng không muốn về đó nên ở lại chỗ này.

Đứng trong phòng khách, thấy Tô Hoài Giang đi ra từ phòng của Hoắc Đình Phong, Tô Chính Kiêu cũng theo cô ấy vào phòng.

“Anh theo em làm gì?” Tô Hoài Giang nhìn Tô Chính Kiêu phía sau.

“Cậu ấy đã nói gì với em?”

Tô Hoài Giang lắc đầu: “Không có gì, chỉ bảo ngày mai em và anh ấy cùng đi tặng quà cho ông cụ.”

Tô Chính Kiêu bán tín bán nghi, nhưng Tô Hoài Giang đã buồn ngủ dụi dụi mắt, đưa tay gõ cửa phòng: “Anh Tô thân mến, anh ra ngoài được chưa?”

Thấy cô buồn ngủ đến nỗi díu cả mắt, Tô Chính Kiêu cũng không nói thêm gì, cất bước rời đi.

Suốt cả đêm phòng Tô Hoài Giang đều sáng đèn, có vẻ suốt đêm vẫn chưa từng chợp mắt.

Sáng hôm sau, Tô Hoài Giang gõ cửa phòng Hoắc Đình Phong từ rất sớm, một lát sau, cửa phòng mở ra.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK