Mục lục
Cô Vợ Nóng Bỏng Của Anh Thẩm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 543

“Sẽ cố gắng hết sức để bù đắp.” Thứ mà anh có thể bù đắp cũng chỉ có thể cố gắng hết sức mình mà bù đắp.

“Em cho rằng em và anh khác biệt với người khác, nhưng mà sự thật không phải là như vậy. Yêu nhau mấy chục năm, trải qua khó khăn trắc trở mới có thể ở bên nhau, anh lại thay lòng đổi dạ yêu người phụ nữ khác.”

Mới về nước liền muốn cho cô ta một niềm vui bất ngờ như thế, làm cho cô ta bất ngờ đến cỡ này?

Nước mắt trên mặt chảy thành sông, trong giọng nói của Thẩm Hải Băng đã mang theo giọng mũi nồng đậm, đặt Huyên Huyên ở trong ngực xuống, cô ta đứng dậy rời khỏi phòng.

Huyên Huyên ngồi ở trên giường, hiển nhiên không thể hiểu nổi giữa người lớn đang nói gì với nhau, chỉ nghiêng cái đầu nhỏ: “Chú ơi, chú làm dì khóc rồi.”

“Đi ngủ thôi.” Anh thu hồi tầm mắt, đẩy cơ thể nhỏ bé của bé xuống giường, đắp chăn lên: “Ngoan ngoãn đi ngủ.”

Nhắm mắt lại, Huyên Huyên ngoan ngoãn chìm vào giấc ngủ. Thẩm Hoài Dương vẫn chưa ngủ, thân thể cao lớn đứng dựa người trước cửa sổ, mắt nhắm lại, anh vẫn là nợ Thẩm Hải Băng.

Sáng sớm ngày hôm sau.

Đầu bếp đã dọn buổi sáng xong xuôi, Tô Tình ngồi bên cạnh bàn ăn, Thẩm Hải Băng bước xuống từ trên lầu hai, mắt của cô ta vẫn còn chưa giảm sưng.

Sau đó, Thẩm Trạch Hy cũng đi xuống lầu, không nhìn thấy Huyên Huyên đâu, cậu mới nhíu mày hỏi: “Huyên Huyên đâu rồi?”

“Còn không phải là con của con, vậy mà đã cưng chiều như thế này, chờ đến lúc tương lai con sinh con thì còn như thế nào nữa chứ. Với lại thích con cái nhà người ta thì làm được cái gì, nếu như thích con nít thì tự mình sinh đi.” Tô Tình nói.

“Đó là con của anh cả, cũng không phải là con của người ngoài, coi mẹ nói đi kìa.” Thẩm Trạch Hy bất mãn hừ một tiếng: “Để con đi lên lầu xem.”

Thấy vậy, Tô Tình chỉ muốn hung hăng đánh vài cái lên lưng cậu, con của người khác, sao cậu lại quan tâm như thế?

Đi vào trong phòng, nhưng lại không có một ai, Thẩm Trạch Hy vừa đi xuống lầu vừa gọi điện thoại: “Anh cả, anh đâu rồi?”

“Đang ở sân bay, sao vậy?”

“Giờ này anh đến sân bay làm cái gì, Huyên Huyên đâu rồi?”

Giọng nói của Thẩm Hoài Dương trầm thấp: “Đưa con bé về Tân Hải, được rồi, cúp máy đây.”

Vừa mới nói xong, anh dứt khoát cúp điện thoại, Tô Tình ngồi trong phòng khách nghe thấy hai chữ sân bay, lông mày nhăn lại: “Sân bay, sao vậy?”

“Anh cả của con đến sân bay rồi, đưa Huyên Huyên về Tân Hải, anh ấy chơi chán rồi, con vẫn còn chưa chơi đủ đâu, đúng là không để ý tới cảm nhận của em trai nhà mình.” Thẩm Trạch Hy bất mãn lầm bầm.

Nghe vậy, biểu cảm của Thẩm Hải Băng liền thay đổi, ngón tay tinh tế bất giác nắm chặt đôi đũa. Là đưa Huyên Huyên đi, hay là đi gặp Diệp Giai Nhi?

Cô ta đột nhiên đứng dậy bỏ đôi đũa ở trong tay xuống, sau đó rời khỏi bàn ăn.

“Hải Băng, em đi đâu vậy?” Tô Tình khó hiểu nhìn hành động đột ngột của cô ta.

“Em có chút chuyện đi ra ngoài một chuyến, sáng nay không ăn đâu.” Chạy lên trên lầu, giọng nói của cô ta truyền xuống.

Ở sân bay.

Thẩm Hoài Dương ôm Huyên Huyên bước vào trong đại sảnh, trợ lý Trần đi lấy vé máy bay, anh thì đang chờ đợi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK