CHƯƠNG 26
Không mất nhiều thời gian để thương lượng xong giá tiền, chỉ cần ký hợp đồng rồi trả tiền là được.
Để ba mẹ khuân đồ trước, cô và cô giáo Trần đi gặp chủ thuê, xử lý nốt những chuyện còn lại.
Sau khi xong xuôi cô giáo Trần vội vàng chạy đến quán cà phê mà Diệp Giai Nhi đang chờ.
“Chẳng phải gia đình cô có nhà rồi sao? Sao bây giờ lại thuê nhà gấp gáp như vậy, chẳng lẽ là cô muốn chuyển ra ở riêng sao?’ Diệp Giai Nhi lắc đầu cười khổ, nói hết ngọn nguồn đầu đuôi câu chuyện cho Trần Dĩ Ninh.
Nghe xong, Trần Dĩ Ninh như bừng tỉnh, rất tức giận với hành vi của Hứa Mẫn Nhu, nhưng cũng chẳng biết làm thế nào, mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh mà!
“Đi thôi, chúng ta đi coi nhà thôi.”
Nửa tiếng sau.
Diệp Giai Nhi xem xét kỹ càng ngôi nhà từ trong ra ngoài, không có vết nứt cũng không có bất kỳ dấu vết hư hỏng nào.
Chủ thuê nhà đứng sau lưng cô: “Thưa cô, cô cứ yên tâm đi, ngôi nhà này vẫn còn tốt lắm, nếu như không phải sốt ruột bay ra nước ngoài để chăm lo cho con cháu thì tuyệt đối không cho thuê đâu!”
Cô gật đầu, quay người lại và đáp: “Vậy chúng ta ký hợp đồng đi.”
Ký hợp đồng và trả tiền xong, Diệp Đức Huy và Quách Mỹ Ngọc cũng đúng lúc đem đồ đạc đến.
Bốn người vội vàng sửa sang lại phòng ốc, sau khi dọn dẹp xong thì đã sáu giờ, ngày tháng mười vốn ngắn, lúc này trời đã nhá nhem tối rồi.
Quách Mỹ Ngọc đã nấu đồ ăn xong, nhiệt tình kéo Trần Dĩ Ninh lại cùng ăn cơm, từ chối không được, Trần Dĩ Ninh cũng đành cười đồng ý.
Vừa mới ngồi xuống bàn cơm, tiếng chuông điện thoại lại vang lên, là điện thoại của Trần Dĩ Ninh, cô ấy bắt máy: “Alo?”
Không biết đầu dây bên kia đã nói gì, sắc mặt của cô ấy trắng bệch, cắt không còn giọt máu, thậm chí tay cầm đũa cũng run lên.
Nhìn thấy bộ dạng của Trần Dĩ Ninh, lông mày của Diệp Giai Nhi bất giác nhíu lại, trong lòng hơi lo lắng, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?
“Thưa cô, thưa chú, bây giờ cháu có chút việc gấp phải đi rồi, cảm ơn mọi người đã mời cơm cháu.”
Nói xong, Trần Dĩ Ninh đứng lên chuẩn bị rời đi, Diệp Giai Nhi nhanh chóng giữ cô ấy lại, đứng dậy: “Cùng đi đi.”
Trần Dĩ Ninh thoáng do dự, sau đó gật đầu.
Đến khi ngồi trong xe taxi, cô mới hỏi: “Xảy ra chuyện gì, sao mặt của cô lại khó coi như vậy?”
Hai tay che mặt, Trần Dĩ Ninh chậm rãi mở miệng: “Em trai của tôi uống say gây họa trong quán bar, lúc này đang đánh nhau với người ta.”
Chẳng trách, Diệp Giai Nhi nói tài xế taxi chạy nhanh một chút, sau đó lấy điện thoại gọi cho Thẩm Trạch Hy, hôm nay sợ là không thể qua dạy kèm rồi.
Một lát sau mới có người bắt máy, cô trực tiếp mở miệng: “Trạch Hy, không có gì đâu, chỉ là hôm nay không thể qua dạy kèm được, em không cần đợi.”
“Cuộc sống cá nhân của cô giáo Diệp rất bận rộn nha…” Đầu dây bên kia vang lên tiếng nói rất trầm và khàn, thuộc về một người đàn ông trưởng thành.
Cô khẽ giật mình, tim đập nhanh hơn, bờ môi không khỏi có hơi mấy máy, nói tiếp: “Ngài Thẩm, làm phiền ngài chuyển lời cho Trạch Hy giùm tôi. Cứ vậy nhé, tôi cúp máy đây!”
Cúp điện thoại, cô hít sâu, bình ổn trái tim đang đập nhanh.
Quán bar Mị Sắc.
Diệp Giai Nhi và Trần Dĩ Ninh vừa mới bước vào đã nhìn thấy Trần Chí Long nằm sõng soài trên mặt đất!