CHƯƠNG 177
“Anh tặng tôi bộ mỹ phẩm này không phải là để tôi kiểm tra hiệu quả của nó đấy chứ? Tôi là vật thí nghiệm sao?”
Nghe vậy, khuôn mặt tuấn tú của Thẩm Hoài Dương cứng đờ, nhưng chỉ trong chốc lát đã bình thường trở lại, nhanh đến mức người ta còn chưa kịp phát hiện.
Tuy nhiên khuôn mặt vốn đang lười biếng của anh đã trở nên hoàn toàn u ám, đôi môi mỏng mím lại thành một đường thẳng, đôi mắt hơi híp lại lạnh lùng nhìn cô.
Anh cứ nhìn cô như thế một lúc rồi di chuyển ánh mắt, thân thể thon dài nằm xuống giường, lồng ngực cường tráng không ngừng phập phồng lên xuống.
Lời giải thích không nói ra được, còn vật thí nghiệm thì đương nhiên không phải.
Cơn giận tụ lại trong ngực, nén xuống không được mà trút ra cũng không xong, anh chỉ có thể mặc cho nó phập phồng lên xuống.
Thấy anh không nói gì, Diệp Giai Nhi đặt hộp mỹ phẩm lên bàn trang điểm, cảm giác trào phúng dần lan ra tạo thành cảm giác chua xót, nhưng vẻ mặt cô vẫn thờ ơ, hờ hững.
Sáng sớm hôm sau.
Mấy người quây quần bên bàn để ăn sáng, bầu không khí thật yên tĩnh.
Tô Tình lên tiếng: “Hoài Dương, Giai Nhi, lát nữa hai con đến trung tâm mua sắm với mẹ nhé, chúng ta đi mua quần áo.”
Thẩm Hoài Dương nhướng mày, vẻ mặt lãnh đạm: “Mẹ, con phải đến công ty…”
“Ngày mai là Tết rồi, công ty cũng được nghỉ, con còn đến công ty làm gì?” Tô Tình hơi bất mãn: “Có phải không muốn đi mua sắm với mẹ không? Bây giờ con đã bắt đầu ghét bỏ mẹ rồi à?”
Những ngón tay mảnh khảnh của anh đặt lên day đầu mày, vẻ mặt hơi bất lực.
Thấy vậy Tô Tình vội nói ngay: “Quyết định thế nhé, ăn sáng xong chúng ta xuất phát.”
Từ đầu đến cuối bà ta không hề hỏi ý của Diệp Giai Nhi mà tự đưa ra quyết định.
Diệp Giai Nhi nhướng mày không quan tâm lắm, dù sao cô cũng quen rồi.
Cuối cùng Tô Tình lại nhìn sang Thẩm Hải Băng, ánh mắt loé lên: “Xem trí nhớ của tôi này, suýt nữa thì quên mất Hải Băng. Hải Băng à, em có muốn đi cùng không?”
“Chiều nay tôi có hẹn đi liên hoan với bạn rồi, không đi đâu.”
Thẩm Hải Băng nở nụ cười trong sáng, vẻ mặt bình tĩnh, nhưng ánh mắt lại vô tình mà như cố ý liếc nhìn Thẩm Hoài Dương.
Thẩm Hoài Dương như không phát hiện, anh nhẹ nhàng nhấp một ngụm cà phê, đuôi mắt liếc nhìn cô gái bên cạnh.
Diệp Giai Nhi chẳng hề để tâm đến hai người, cô ăn cháo thỉng thoảng sẽ thấp giọng nói với Thẩm Trạch Hy vài câu, giọng điệu rất nhỏ, chỉ hai người có hể nghe thấy.
Thấy vậy, đôi mắt đen và sâu của anh từ từ nheo lại, nhìn chằm chằm hai người… “Được rồi, lát nữa tụi chị đi trước nhé.” Tô Tình cười bảo.
Ăn sáng xong, ba người rời đi, trong phòng khách chỉ còn lại Thẩm Hải Băng và Thẩm Trạch Hy.
Thẩm Trạch Hy nhìn thời gian, lười biếng vươn vai, từ trên sofa đứng dậy: “Cháu đi đây cô.”
Thẩm Hải Băng hoàn hồn, ngờ vực hỏi: “Cháu đi đâu?”
“Tất nhiên là đi làm thêm rồi, cháu vẫn chưa được nghỉ, Tết cũng không được nghỉ.”
Thẩm Hải Băng nhíu mày: “Trạch Hy, sao cháu phải làm vậy chứ?”
“Cô à, đây gọi là tự tìm niềm vui đó, lên kế hoạch và chuẩn bị cho tương lai.”