CHƯƠNG 224
Nguyên nhân rốt cuộc là gì, cô không nghĩ ra, cũng không hiểu được.
Cũng như cảm giác mà anh cho cô, sâu như lốc xoáy, hoàn toàn không thấy rõ, không hiểu được.
Anh vừa yêu thầm Thẩm Hải Băng, vừa không chịu buông cô ra, đúng là châm chọc, nực cười!
Nhưng cô cũng biết kể từ khi cô đồng ý gả cho anh, quyền lợi đã nằm trong tay anh rồi, cô chỉ có thể nghe lời mà thôi.
Cũng như một trò chơi, cô chỉ có thể chờ hai chữ “game over” hiện lên trên màn hình. Ngược lại cô không thể nhắc tới ly hôn, muốn kết thúc cũng phải là do anh nhắc tới, cô biết rõ điều đó.
Cho nên câu nói vừa rồi, đơn giản chỉ là phép thử… Một lát sau, chiếc xe đỗ trước cổng trường. Hôm nay là ngày trước khai giảng, các giáo viên phải tập trung ở trường học trước để chuẩn bị công việc trước khi khai giảng.
Sáu giờ rưỡi, thời gian không sớm cũng không trễ, đã có không ít giáo viên lần lượt ra vào cổng trường.
Diệp Giai Nhi không nói một lời, thậm chí chẳng buồn nhìn anh, vươn tay mở thẳng cửa xe, đặt chân xuống chuẩn bị rời đi.
Chăm chú nhìn bóng lưng mảnh khảnh lại bướng bỉnh, không chịu thua của cô, đôi mắt Thẩm Hoài Dương khẽ rung động, nơi nào đó trong trái tim trở nên mềm mại, câu nói đó bỗng dưng tuôn ra từ đôi môi mỏng: “Buổi chiều tan học, tôi đến đây đón cô.”
Khi những lời này ra khỏi miệng, chính anh cũng thấy hơi kinh ngạc, hoàn toàn không thể khống chế, lại tự nhiên vô cùng.
Bóng lưng cô hơi khựng lại, nhưng cũng chỉ trong giây lát mà thôi, ngay sau đó Diệp Giai Nhi rời đi mà không ngoảnh đầu lại.
Mãi tới khi bóng lưng của cô hoàn toàn không nhìn thấy, Thẩm Hoài Dương mới khởi động xe, thong thả vững vàng rời đi.
Chỉ cần nghĩ tới chuyện cô và người đàn ông kia đã ở cùng nhau một đêm, anh lại hận không thể bóp chết cảnh sát Điền kia, suy nghĩ trong thoáng chốc đã trở nên điên cuồng!
Vì người đàn ông kia mà muốn ly hôn với anh, cô đừng hòng nghĩ tới chuyện đó!
Tiếng hừ lạnh tràn ra từ đôi môi mỏng, tốc độ xe nhanh hơn, chạy băng băng trên con đường phẳng lì.
Diệp Giai Nhi sửa soạn lại danh sách học sinh. Thời gian hơi cấp bách nên phải tăng thêm tốc độ, sửa soạn xong trước ngày mai.
Ngay cả bữa trưa cũng không có thời gian ăn, vẫn là giáo viên cùng văn phòng mang cơm hộp về, cô nói cảm ơn rồi chậm rãi ăn.
Giáo viên đó cười: “Cô cưới người giàu như thế, chồng cô là tổng giám đốc của tập đoàn Thẩm Thị nổi tiếng, sao còn làm lụng vất vả như vậy? Hơn nữa đã mang thai rồi, ngoan ngoãn ở nhà để anh ta nuôi chẳng tốt hơn à?”
Chiếc đũa khựng lại, Diệp Giai Nhi không lên tiếng, cũng chỉ cười rồi tiếp tục ăn cơm trưa.
“Số phận may mắn thì con người không cần làm lụng vất vả như vậy nữa. Nếu tôi là cô thì sẽ không bao giờ chịu khổ cực như thế này nữa đâu. Buổi sáng trời còn tối om đã phải dậy, buổi tối về nhà trời vẫn tối om, cả ngày quả thực không thấy bầu trời, chưa từng thấy mặt trời.” Giáo viên đó bất mãn phàn nàn.
Khóe miệng cô nhúc nhích, nhẹ nhàng nói: “Thực ra, như thế cũng tốt, tâm lý và thân thể sẽ được lấp đầy, không cảm thấy trống rỗng…”
“Trống cái gì mà trống. Đối với tôi á, chỉ cần có tiền là sẽ không trống rỗng, tôi chỉ là một kẻ phàm phu tục tử thôi!”
Giáo viên uống một ngụm trà, cười nói: “Nếu có tiền thì sẽ sống cuộc sống của người khá giả, ở trong nhà bồi bổ thân thể, lúc rảnh rỗi thì chơi mạt chược, đi dạo phố, ngồi dưới mặt trời phơi nắng uống cà phê. Chỉ cần nghĩ như vậy thôi đã cảm thấy cuộc đời tràn đầy hưởng thụ rồi!”