CHƯƠNG 1310
Trần Vu Nhất đứng dậy, tùy tiện lấy áo vest trên móc treo, mặc lên nói: “Con ra ngoài một lúc.”
“Đi đâu, muộn như vậy rồi.”
“Đi ra ngoài uống mấy ly cùng với Thẩm Hoài Dương, cậu ấy đến rồi, con đi rồi sẽ về, mẹ, ngủ ngon.” Trần Vu Nhất đi ra khỏi phòng khách.
Rón ra rón rén, Lâm Nam Kiều vội vàng trở về phòng, trái tim vẫn đang đập thình thịch, hết cái này đến cái khác.
Trần Vu Nhất muốn làm giám định cha con khi thai nhi được bốn tháng, ngộ nhỡ đứa bé không phải là con của anh ta thì phải làm sao?
Lâm Nam Kiều cảm thấy đầu mình đau vô cùng, quả thật sắp phát điên rồi, đau muốn chết, sống không bằng chết, không có đường lui, cũng không có hi vọng đi về phía trước.
Mở máy tính ra, cô ta lên mạng bắt đầu tra tài liệu.
Bên trên viết, nếu như muốn làm giám định cha con, sớm nhất phải sau tám tuần, dùng lông tơ của thai nhi để làm giám định.
Lâm Nam Kiều nghĩ, cô ta nhất định phải biết đứa bé này là con của ai trước Trần Vu Nhất và Cát Mỹ Ngọc, đây mới là tình huống có lợi cho cô ta.
Bên trên có nói, dùng lông tơ để làm giám định sẽ có hại cho thai nhi, nhưng, cô ta cũng không còn cách nào khác, không có con đường thứ hai để đi!
Chỉ có biết được thai nhi là con của ai, cô ta mới có thể nghĩ được cách đối phó, để con đường tiếp theo sẽ dễ đi hơn, cũng có lợi với cô ta.
Mặc dù Thẩm Hoài Dương ở quán bar, nhưng không uống một giọt rượu nào, chỉ nhìn Trần Vu Nhất và Quý Hướng Không uống.
Một nhà bốn người nhà anh, ba người kia không thích mùi rượu, anh cũng sẽ không uống.
Quý Hướng Không cảm thấy rất kỳ lạ, bây giờ Thẩm Hoài Dương không bước chân ra khỏi nhà, hôm nay sao lại lạ thường như vậy?
Khẽ ho một tiếng, Thẩm Hoài Dương có chút xấu hổ, hôm nay cô có tiết, bảo anh ở nhà trông con, bé con khóc rất nhiều, khóc liên tục, giọng lanh lảnh, chói tai.
Nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn kia khó chịu đến mức đỏ lên, anh vô cùng đau lòng, nghĩ mọi cách chọc cho bé con cười.
Đúng lúc Huyên Huyên đang chơi xích đu, anh đi đến bảo Huyên Huyên bế bé con, anh chơi cùng hai đứa, chỉ là Huyên Huyên còn quá nhỏ, không bế được.
Vì vậy, hai người đổi vị trí, anh bế bé con, Huyên Huyên ở đằng sau đẩy, vẫn chưa đứng vững, Huyên Huyên đã động tay, không đề phòng, cùng với bé con ngã xuống bãi cỏ, bé con khóc càng to hơn.
Đúng lúc, Diệp Giai Nhi nhìn thấy rất rõ, vô cùng đau lòng, trùng hợp lại còn đến tháng, tính tình đúng lúc có chỗ để xả, Huyên Huyên viết mười chữ, còn anh không được vào phòng ngủ.
Đương nhiên, chuyện như thế này Thẩm Hoài Dương sẽ không nói với Quý Hướng Không, chỉ nhếch miệng, bất lực lại cảm thấy hoang đường.
Trần Vu Nhất uống khá nhiều rượu, uống say bí tỷ, gần như bất tỉnh nhân sự, nhưng vẫn ầm ĩ muốn xem .
Quý Hướng Không mở cho anh ta, anh ta lại tua nhanh từ đầu đến cuối, chỉ xem câu mà Châu Tinh Trì nói- đã từng có một đoạn tình cảm ở ngay trước mặt tôi, nhưng tôi lại không trân quý…
Anh ta xem đi xem lại, sau đó uống hết chai rượu này đến chai rượu khác, muốn cho mình uống say, khóe mắt nước mắt rưng rưng.