CHƯƠNG 1281
Nhún vai, Thân Nhã nheo mắt nhìn anh: “Vậy bản thân anh còn nhìn, có phải còn cảm thấy cơ thể của cô ta không tồi không?”
Khẽ mỉm cười trầm thấp, anh ta tùy ý để tờ báo sang một bên, thần sắc vui vẻ lắc đầu: “Không có.”
Cũng không nói chuyện, Thân Nhã nhìn Hoắc Đình Phong, vừa nhìn vừa nói: “Này, anh đừng nhúc nhích, nghiêm túc nhìn mắt của em, trên sách nói, ánh mắt sẽ không lừa người.”
Ý cười dần dần trở nên sâu hơn, cơ thể vốn ngồi nghiêng của anh ngồi thẳng dậy, mắt nhìn chằm chằm cô, hỏi với giọng điệu dịu dàng: “Cảm thấy tư thế này quan sát được không? Có cần ngồi đoan chính hơn một chút, hoặc là em muốn tư thế ngồi khác, không ổn đều có thể nói với anh, anh đều có thể phối hợp…”
Thân Nhã: “…”
“Đừng cợt nhả như vậy, nghiêm túc một chút.” Cô có hơi bật cười, nhưng lại nhịn.
Người đàn ông ổn trọng, hiểu chừng mực như vậy có khi nào từng nghe thấy người khác nói anh cợt nhả chứ?
Vì để thể hiện mình thật sự rất nghiêm túc Hoắc Đình Phong khẽ ho một tiếng, gương mặt góc cạnh thu liễm ý cười: “Em cảm thấy loại mức độ nghiêm túc này như thế nào? Cần thêm chút nữa hay bớt chút nữa?”
Thân Nhã: “…”
Vào lúc này, điện thoại đổ chuông, cô nghe máy, là Trần Diễm An gọi tới.
Câu đầu tiên khi nghe máy chính là, tin tức của tiện nhân đó cậu xem chưa?
Thân Nhã xoa trán nói, xem rồi.
Sau đó, Trần Diễm An truy hỏi, vậy trong lòng cậu có loại cảm giác như thế nào? Kích động không? Phấn khích không?
Suy nghĩ một chút, Thân Nhã nói, tớ cảm thấy cậu hình như càng phấn khích hơn.
“Phí lời, tớ là đợi ngày này quá lâu rồi, lúc đầu nhìn bộ dạng đắc ý không biết xấu hổ đó, tớ thật sự muốn lấy ly nước hắt vào mặt cô ta, thuận thế hắt lên ngực của cô ta, nhìn cặp ngực giả đó của cô ta rung ở trước mặt tớ, tốt nhất rung cho lòi silicon bên trong ra ngoài.” Trần Diễm An mở miệng nói liên hồi.
Hoắc Đình Phong ở cách khá gần, cho nên nghe không sót một chữ nào trong những lời nói đặc sắc đó của Trần Diễm An.
“Mặc kệ nói như nào, lần này thật là thỏa mãn lòng người, đỉnh đầu của Trần Vu Nhất có cặp sừng, đúng rồi, cậu nói xem tớ có nên gọi điện chúc mừng anh ta không?”
Trần Diễm An nói rất nghiêm túc, hơn nữa những lời cô ấy nói không hề có nương tay, chỉ có niềm vui khi người khác gặp họa.
Thân Nhã không có phản ứng quá lớn: “Tùy cậu.”
“Vậy cậu cảm thấy tớ sao khi tớ gọi một cuộc cho tiểu tiện nhân đó nhỉ?”
“…”
Cúp máy, Thân Nhã nhìn thấy Hoắc Đình Phong vẫn đang nhìn cô, chớp mắt: “Có phải cảm thấy phụ nữ rất nhiều chuyện, hơn nữa thích kiếm chuyện không.”
Anh lắc đầu.
“Được, vậy chúng ta nói thử xem, anh nghĩ như nào về Lâm Nam Kiều?”
Ngẩng đầu, mí mắt của anh vừa hay hơi nhăn lại, nói với giọng nghiêm túc nhẹ nhàng: “Anh rất cảm ơn cô ta.”