CHƯƠNG 31
Gọi cho Thẩm Trạch Hy hỏi số điện thoại của anh, sau khi suy nghĩ lời nói mới gọi điện thoại, một lát sau, bên kia bắt máy, Cô vội vàng nói thẳng: “Chuyện xảy ra đêm qua thật sự rất cảm ơn ngài Thẩm, hôm nay vốn muốn mời ngài Thẩm đi ăn cơm nhưng cũng biết ngài Thẩm là người bận rộn, một ngày kiếm hàng tỷ bạc, nhất định không có thời gian…”
Nhưng cô vẫn chưa nói hết, đầu dây bên kia đã vang lên giọng nói trầm thấp cắt ngang: “Tôi rảnh, ăn cơm ở đâu?”
Diệp Giai Nhi sững sờ, giật mình ngay tại chỗ, anh…nói gì vậy?
Chờ cả buổi mà không thấy ai đáp lại, giọng nói của Thẩm Hoài Dương lại vang lên, nói rất chi là ngắn gọn: “Thời gian, địa điểm?”
Anh muốn ăn cơm thật à?
Xốc lại tinh thần, cô nói tên quán ăn mà Trần Dĩ Ninh đã đặt trước: “Nhà hàng Việt Hải, ba giờ chiều.”
Mời một nhân vật lớn như vậy đi ăn cơm đương nhiên là không thể đi nơi đơn sơ, chỉ sợ Dĩ Ninh đã phí rất nhiều công sức mới tìm được cái nhà hàng cao cấp như thế, cô thầm nghĩ trong lòng.
Lập tức, bên đầu dây điện thoại kia trực tiếp cúp máy, một lời nói thừa thãi cũng không có, dường như là vô cùng bận rộn.
Nhíu mày, Diệp Giai Nhi lại gọi điện thoại cho Trần Dĩ Ninh, nói cho cô ấy biết là đã mời được rồi để cô ấy đặt bàn trước.
Diệp Giai Nhi nhìn đồng hồ, chỉ mới qua tám giờ mà thôi.
Một buổi sáng cứ như vậy mà lãng phí, vốn dĩ cô còn muốn ngủ đến khi no mới thôi, bây giờ toàn bộ kế hoạch đều vỡ lỡ.
Uống hai ly nước ấm, cô bỏ cái ly lên bàn, vẫn chưa kịp nuốt nước xuống, một cảm giác buồn nôn nhanh chóng kéo đến.
Che miệng, hai bước vọt đến toilet, lập tức nôn thốc nôn tháo, thiếu chút nữa còn nôn cả dạ dày ra.
Thở phì phò, Diệp Giai Nhi vặn vòi nước, dòng nước ấm áp hất lên mặt khiến cô tỉnh táo được phần nào, sau đó cô lại ngồi lên bồn WC, kinh ngạc phát hiện kinh nguyệt lần này ít hơn ngày thường quá nhiều, màu sắc cũng nhạt, vô cùng không bình thường.
Vào lúc còn đang nghĩ ngời lung tung, giọng nói của Quách Mỹ Ngọc truyền vào: “Giai Nhi, mau đi ra đây ăn bữa sáng thôi.”
“Đến đây.”
Cô đáp lời đi ra khỏi phòng vệ sinh, trên bàn cơm có bánh quẩy và sữa đậu nành. cầm bánh quẩy lên mới ăn được một miếng, cảm giác muồn nôn đó lại bắt đầu, hai bước lại vội vàng chạy vào buồng vệ sinh, lại nôn thốc nôn tháo.
Chờ đến khi đi ra, khuôn mặt cô trắng bệch, Quách Mỹ Ngọc hơi lo lắng: “Lát nữa đi bệnh viện đi, hay là dạ dày bị làm sao rồi.”
Cơ thể cô mềm oặt ngã ngồi xuống ghế, Diệp Giai Nhi xoa cái bụng không mấy thoải mái, gật đầu: “Sau khi ăn sáng xong con sẽ đi bệnh viện.”
Vừa nhìn thấy bánh quẩy là cô cảm thấy buồn nôn, thế nên buổi sáng này cô cũng chỉ uống một ly sữa đậu đành.
Lúc đến bệnh viện đã là mười giờ, cô lấy số xong rồi làm kiểm tra đơn giản.
Bác sĩ là một người phụ nữ trung niên hơn bốn mươi tuổi, nghe cô mô tả bệnh tình xong thì trực tiếp mở tờ đơn: “Đi xét nghiệm nước tiểu trước.”
Nghe vậy, lông mày Diệp Giai Nhi hơi nhíu, dạ dày không được khỏe, sao phải xét nghiệm nước tiểu.
Mặc dù trong lòng rất khó hiểu, cô vẫn không mở miệng, cầm tờ đơn đi lấy nước tiểu, sau đó là chờ kết quả xét nghiệp.