CHƯƠNG 38
Đôi chân dài vắt chân một cách tao nhã, Thẩm Hoài Dương hơi nheo mắt lại, nói:
“Tôi không phủ nhận chuyện cô giáo Diệp là người bị hại, tôi đương nhiên cũng sẽ không phủ nhận sai lầm của mình, nhưng nếu như không có sự lao động của tôi thì sao lại có thành quả như hiện tại chứ? Nếu như sai lầm là do tôi gây ra, vậy thì đương nhiên cũng là do tôi
kết thúc, tôi sẽ đền bù những thiệt hại gây ra cho cô giáo Diệp, còn về đứa bé, phá đi!”
Mặc dù trong lòng cô đã đoán được từ lâu rồi, nhưng tận tai nghe thấy lại là một chuyện khác, tim cô chợt co rút lại, có chút đau đớn nhưng vẫn thẳng lưng.
“Vì đây là quyết định của một mình tôi, cho nên tôi sẽ gánh chịu hậu quả. Tôi không cần anh bồi thường, anh cũng không cần lo lắng sau này tôi sẽ dùng đứa bé để ép buộc anh, tôi sẽ không nói với nó bất cứ điều gì liên quan đến anh, một chút cũng không. Nếu như anh vẫn
không thể yên tâm thì anh có thể viết thỏa thuận, tôi sẽ ký tên, nếu như tôi không làm được bất kỳ điều khoản nào được viết trong bản thỏa thuận của anh thì tùy anh xử lý!”
Khuôn mặt đẹp trai mạnh mẽ không hề có một chút lay động nào, đứng dậy, giọng nói của Thẩm Hoài Dương trầm thấp và rõ ràng, không cho bất kỳ nghi ngờ nào.
“Điều này không thay đổi quyết định của tôi. Chiều mai, tôi sẽ đón cô đến bệnh viện…”
“Lẽ nào Thẩm tổng không tò mò tại sao tôi lại nhất định muốn sinh đứa bé này ra sao?”
Thấy anh muốn rời đi, cô có chút lo lắng, lập tức đứng dậy nhìn chằm chằm bóng lưng của anh, nói từng chữ một: “Bác sĩ nói sợ rằng sau này tôi sẽ không thể có con được nữa, cho nên tôi phải giữ lại đứa bé này!”
Bước chân dừng lại tại chỗ, Thẩm Hoài Dương quay người lại, mặc dù cách một đoạn nhưng anh lại có thể nhìn thấy lồng ngực của cô phập phồng rất rõ ràng, khí quản nhỏ dài ở cổ vì quá kích động và căng thẳng mà trở nên rõ ràng dễ thấy.
“Tôi rất tiếc vì tình hình của cô giáo Diệp, nhưng chuyện này không có liên quan gì đến tôi.”
Giọng nói trầm thấp của anh lạnh lùng và không có chút xúc động nào cả.
“Cũng chính vì đứa bé này có liên quan đến anh cho nên hôm nay tôi mới ra đây gặp anh, tôi không cần gì cả, anh không cần lo lắng, thứ duy nhất tôi muốn chẳng qua chỉ là đứa bé này thôi!” Lồng ngực phập phồng, hai tay cô nắm chặt bên cạnh bàn, chống đỡ cơ thể.
Ánh sáng mặt trời chiếu vào qua cửa sổ kính cao từ trần đến sàn, cả người cô đang đứng ngược sáng, giống như mạ một lớp ánh sáng vàng dịu dàng nhàn nhạt, tóc hai bên má lướt qua càng làm cô trông xinh đẹp dịu dàng hơn.
Trái tim bị nhẹ nhàng chạm vào như vậy, bị trêu trọc, mắt anh khẽ động, giọng nói lạnh lùng thờ ơ dường như dịu dàng hơn một chút: “Nếu như đứa bé là của người đàn ông khác thì sao?”
Giọng cô vô cùng kiên định: “Tôi vẫn sẽ giữ lại! Mà so với Thẩm tổng, tôi càng hy vọng đứa bé là của người đàn ông khác!”
Hơi giật mình, ngay sau đó, mắt của Thẩm Hoài Dương nheo lại, yết hầu khẽ động, giọng nói của anh đột nhiên lạnh đi vài độ: “Hả? Tôi muốn nghe rõ hơn…”
“Nếu như là của người đàn ông khác, tôi và anh ta sẽ càng dễ dàng đạt được thỏa thuận hơn, cho dù là đưa cho anh ta chút tiền, mà Thẩm tổng có chút không hợp tình người!” Diệp Giai Nhi cắn răng nói ra từng chữ một.
“Cô giáo Diệp có thể tùy tiện sinh con cho người đàn ông mình không yêu, nhưng tôi không thể khoan nhượng để cho người phụ nữ mình không yêu sinh con của mình, hiểu không?”
Sau khi nhìn chằm chằm cô một lúc lâu, Thẩm Hoài Dương mới mở miệng, nhưng lại lạnh nhạt như vậy.
Ngược lại là, ánh mắt của anh càng lúc càng sâu, giống như vòng xoáy không đáy, càng có một tia sáng lờ mờ nhanh chóng vụt qua, khiến cho người ta không bắt kịp.
Sững sờ, lời nói của anh khiến Diệp Giai Nhi sững sờ tại chỗ.
Đôi chân dài của anh bước đi, đã rời khỏi rồi, dáng người cao lớn thẳng tắp dần biến mất khỏi tầm mắt, từ từ trở nên mơ hồ.
Chỉ có giọng nói đó theo gió rõ ràng bay vào tai: “Ngày mai tôi sẽ đón cô đi bệnh viện, còn cho cô một lời khuyên chân thành, tốt nhất đừng thử thách thức sự kiên nhẫn của tôi…”
Trở lại trường học, tinh thần của Diệp Giai Nhi vẫn có chút ngẩn ngơ, thực ra trong lòng cô đã đoán trước được kết quả này rồi.