Mục lục
Cô Vợ Nóng Bỏng Của Anh Thẩm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 873

Bỗng nhiên, cô không còn sức lực nữa, hơi sức toàn thân thoáng chốc đều như bị rút sạch, ngay cả đứng cũng loạng choạng.

Diệp Giai Nhi và Trần Diễm An chạy vội tới sau đó đương nhiên cũng nghe thấy rõ ràng, rành mạch.

Diệp Giai Nhi giơ tay đỡ Thân Nhã, lạnh lùng nhìn Trần Vu Nhất, ánh mắt chỉ hận không thể giết chết anh.

Trần Diễm An cười lạnh: “Cái đồ vô sỉ đó ở lầu mấy?”

Đương nhiên không ai trả lời câu hỏi của cô, Trần Diễm An cũng không hỏi nhiều, giày cao gót mười phân hung hăng dẫm lên giày da của Trần Vu Nhất, đi vào bệnh viện.

Sau khi hỏi rõ ràng ở quầy lễ tân, Trần Diễm An đi thang máy lên thẳng lầu, Lâm Nam Kiều có chút yếu ớt nằm trên giường bệnh, dáng vẻ vô cùng yếu đuối, khiến người ta thương tiếc.

Nhưng sự thương tiếc này lại không đả động được Trần Diễm An, cô bước vài bước tới trước, túm lấy tóc cô ta, kéo đến bên cửa sổ, cái tát không khách sáo bạt lên mặt cô ta.

Y tá vô cùng kinh sợ, cùng bác sĩ muốn bước tới ngăn cản, Trần Diễm An lại nhếch môi nở nụ cười kiều diễm, nói ra lời hung hăng: “Ai dám bước tới, bà đây xử chung!”

Lâm Nam Kiều không chịu nổi đau đớn như vậy, sắc mặt tái nhợt.

Trần Vu Nhất đương nhiên biết Trần Diễm An đi làm gì, chân dài nhanh chóng bước về phía trước.

“Đợi chút!” Thân Nhã bỗng lên tiếng.

Sau đó, cô tránh khỏi tay Diệp Giai Nhi đang đỡ mình, bước tới trước, ngay trước mặt tất cả mọi người, lấy tất cả sức lực tát lên mặt Trần Vu Nhất, sau đó hung hăng nói một chữ: “Cút!”

Mà phía sau họ, trên chiếc Bentley màu đen, tài xế quay đầu, nơm nớp mở miệng: “Anh Hoắc, nơi này đã kẹt mười phút, chúng ta có cần đi từ cửa sau không?”

Ánh mắt Hoắc Đình Phong thâm sâu rơi trên người Thân Nhã, khẽ híp lại, nhìn không rõ cảm xúc.

Nửa ngày sau, anh nói một câu: “Đi cửa sau đi…”

Trần Vu Nhất đã rời đi, Diệp Giai Nhi đỡ Thân Nhã ngồi xuống cạnh bồn hoa ngay đó, cô có thể cảm nhận được thân thể Thân Nhã luôn run rẩy.

Phải nói rằng, cuộc hôn nhân của Trần Vu Nhất và Thân Nhã quả thật có chút thất bại, hai người đều có sai.

Trần Vu Nhất cũng xem như thiên chi kiêu tử, danh môn có tiếng ở thành phố S, đương nhiên có chút xem trọng mặt mũi.

Mà tính tình Thân Nhã vốn ngay thẳng, không suy nghĩ vòng vo, trong mắt cô hai người chỉ là vợ chồng bình thường, điều cô xem trọng vốn không phải địa vị của Trần Vu Nhất.

Lâm Nam Kiều là một người phụ nữ có tâm cơ, cô ta đã có thể thay đổi Trần Vu Nhất đến mức độ này, chứng minh thủ đoạn của cô ta nhất định không thấp.

“Tớ rất mệt, tớ thật sự rất mệt, Giai Nhi, tớ không chịu nỗi, tớ muốn ly hôn…” Giọng Thân Nhã rất mơ hồ, cắn chặt môi, vị máu mằn mặn lan trong khoang miệng.

Cô vốn cho rằng Trần Vu Nhất có cảm giác thân thể, bây giờ xem ra, tình cảm của anh dường như cũng không nằm trên người cô…

“Vậy đứa bé thì sao?” Diệp Giai Nhi hỏi cô.

Thân Nhã suy nghĩ xuất thần, chần chờ, ánh mắt khẽ tán loạn, không có tiêu điểm.

“Ly hôn? Ly hôn gì chứ? Cậu bây giờ ly hôn chính là cho cô ả bỉ ổi kia thăng vị, cậu cứ lỳ ở vị trí này không đi, để cô ta mở to mắt nhìn, tức chết cô ta!”

Trần Diễm An tràn đầy lửa giận xông xuống: “Điều Lâm Nam Kiều chờ đợi là gì? Chính là cậu nói ra câu này, sau đó cô ta ngồi lên vị trí đó, sao cậu có thể để cô ta được như mong muốn? Cậu phải khiến cô ta nhìn như con chó Pug!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK