Mục lục
Cô Vợ Nóng Bỏng Của Anh Thẩm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 445

“Có để lại mấy đường, rất nhạt.”

Nghe vậy, Tô Tình lại thở dài một hơi: “Đúng rồi, nghe Hải Băng nói là cô ấy với chồng sắp cưới lại hoãn ngày cưới?”

Cầm lấy chìa khóa xe đặt ở trên bàn, từ trong cổ Thẩm Hoài Dương phát ra một tiếng hừ nhẹ, anh đứng dậy: “Mẹ, để con đưa mẹ về nhà họ Thẩm.”

“Được được được, chắc con cũng đã buồn ngủ rồi, nghỉ ngơi đi, mẹ có kêu tài xế chờ ở dưới lầu rồi. À đúng rồi, con đừng có quên uống thuốc bổ mẹ đã mua đó nha, với lại bà ngoại con đã trở về từ nước Mỹ rồi, sức khỏe rất tốt, mẹ thấy là lúc bà ấy dạy dỗ người khác vô cùng có tinh thần.”

Điều này hiển nhiên là ra lệnh đuổi khách, Tô Tình đứng dậy từ trên ghế sofa, liên tục dặn dò.

“Vâng.”

Bước ra khỏi biệt thự, Tô Tình mới nhớ đến cuộc điện thoại sáng nay bà Mục gọi tới, bà oán trách, bất mãn với Thẩm Thiên Canh và bà ta đủ kiểu.

Kể từ bệnh xuất huyết não đột nhiên tái phát được đưa đến nước Mỹ, đúng là Thẩm Thiên Canh chưa từng đến lần nào, không thể phủ nhận, ông ta thật sự quá đáng.

Bây giờ bà Mục đã trở về từ nước Mỹ, về tình về lý, ông ta phải đến thành phố B một chuyến mới được.

Lấy điện thoại di động ra, bà ta ấn một dãy số rồi gọi qua: “Xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi hiện không nhấc máy, xin quý khách vui lòng gọi lại sau.”

Nghe vậy, lửa giận trong lòng Tô Tình bỗng chốc vọt lên, không ai nghe đúng không, vậy thì bà ta cứ gọi đó, khi nào ông ta nghe rồi thì bà ta lại dừng.

Gọi tới gọi lui sáu bảy lần, rốt cuộc đầu dây bên kia điện thoại cũng đã được kết nối, tiếng hô hấp truyền đến từ đầu dây bên kia điện thoại lại có hơi gấp gáp và trầm đục.

“Ông đang làm cái gì vậy, tại sao lâu như thế mới nghe máy, tôi đã gọi bảy cuộc rồi.” Tô Tình nổi giận trong lòng.

“Đang phê duyệt tài liệu, ngày mai cấp trên có người đến đây kiểm tra, bà có chuyện gì thì nói ngắn gọn thôi.” Giọng nói của Thẩm Thiên Canh có hơi khàn khàn.

Tô Tình nghe thấy không đúng: “Giọng của ông là có chuyện gì vậy, sao nghe có vẻ không bình thường?”

“Bị cảm, nhiễm phong hàn, bà nói nhanh đi, là có chuyện gì.” Thẩm Thiên Canh thúc giục.

“Trời nóng như vậy sao có thể bị cảm mạo được chứ, ông chăm sóc mình kiểu gì vậy, có muốn tôi đến huyện Thiểm chăm sóc ông không?”

“Sức khỏe của bà không được tốt, với lại thường không quen khí hậu, đến đây chắc chắn sẽ không giúp đỡ được, người đau lòng vẫn là tôi. Bà cứ ở nhà họ Thẩm đi, sau khi xong rồi thì tôi sẽ trở về.”

Nghe một hồi liền có thể nghe thấy được chút qua loa từ trong lời nói của Thẩm Thiên Canh, nhưng còn Tô Tình đang chìm trong hũ mật thì lại không nghe thấy được cái gì, lửa giận bốc lên ở trong lòng cũng đã từ từ tiêu tán: “Tôi nghe lời ông, với lại mẹ của tôi đã trở về từ nước Mỹ rồi, ông tìm thời gian đến thành phố B một chuyến đi, nếu không thì mẹ sẽ tức giận đó.”

“Ừm, biết rồi. Còn có chuyện gì nữa không, nếu như không còn, tôi làm việc đây.”

“Được rồi, ông nhớ là…”

Lời còn chưa nói xong thì đầu dây bên kia đã cúp điện thoại, hơn nữa trong nháy mắt cúp điện thoại, Tô Tình loáng thoáng nghe thấy có một giọng nữ kêu lên, âm thanh vừa mềm mại vừa đáng yêu, giống như nước chảy.

Bà ta vội lắc đầu, chắc chắn là mình xuất hiện ảo giác rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK