CHƯƠNG 252
“Có bị thương chỗ nào không?” Vẫn không yên lòng, anh tiếp tục hỏi, đôi mắt hẹp dài nheo lại thành một khe hở, bàn tay to kéo áo của cô lên, tìm kiếm trên người cô xem xem có bị thương chỗ nào không.
Có hơi nhột, gò má của cô ửng hồng, vội vàng ngăn cản bàn tay anh, trả lời một cách chắc chắn: “Không có, không có bị thương ở đâu hết.”
Cảm giác sợ hãi đối diện với sự dịu dàng căn bản không đáng giá để nhắc tới, nó bị dìm xuống một cách nhanh chóng, lúc này, cô chỉ cảm thấy mềm mại.
Nghe vậy, anh mới yên tâm hơi buông lỏng cô ra, giọng nói nhu hòa: “Vậy thì nghỉ ngơi đi, nếu như nằm mơ thấy ác mộng thì cứ ôm tôi.”
“Ừm…”
Hai người đều nhắm mắt lại, trong căn phòng yên tĩnh chỉ còn nghe thấy tiếng hít thở đều đều vang lên, còn có hai trái tim đang từ từ lại gần, lại gần, lại gần thêm…
Sáng ngày hôm sau.
Diệp Giai Nhi thức dậy sớm hơn, người đàn ông ở bên cạnh vẫn còn đang ngủ say, sợi tóc có hơi rũ xuống che khuất đôi mắt thâm sâu của anh, còn có chút tùy ý.
Cánh tay của anh vẫn còn đang vòng bên hông cô, cái cằm vẫn nhẹ dựa lên tóc cô, hô hấp ấm áp nhàn nhạt phả lên đỉnh đầu cô.
Cơ thể vẫn còn nằm nghiêng như cũ, ánh mắt của cô bình tĩnh rơi trên người anh, giữa hai người chỉ cách nhau một nắm tay, cô nhìn anh chăm chú.
Hàng lông mày cương nghị vừa đen lại vừa rậm, sống mũi thẳng như được điêu khắc, lúc mắt nhắm lại, trông tùy ý còn có chút dịu dàng.
Nhưng mà khi đôi mắt đó mở ra thì sẽ trở nên thâm sâu giống như là một vòng xoáy, lúc nó âm trầm thì lại như bầu trời đêm bị mây đen và sương mù bao phủ, lúc dịu dàng lại giống như là một cơn gió mát.
Đôi môi của anh rất mỏng, đường cong lại ưu mỹ, là môi lá phong, người ta thường nói môi lá phong là bạc tình bạc nghĩa nhất.
Thật ra thì có đôi khi người có vẻ bạc tình bạc nghĩa nhất lại thường là người có tình cảm nhất.
Anh ngủ có hơi say, Diệp Giai Nhi cử động rất nhẹ, rón rén đi vào trong phòng bếp.
Trong tủ lạnh có rất nhiều nguyên liệu nấu ăn, hơn nữa còn vô cùng tươi ngon, nấu một bữa ăn sáng cũng không có bất cứ vấn đề gì.
Cô nấu cháo trứng muối thịt nạc rồi còn chiên hai cái trứng gà.
Đợi đến lúc cô làm xong tất cả, Thẩm Hoài Dương cũng đã thức dậy đi vào trong phòng vệ sinh, từ đầu đến cuối do cánh tay của anh bị thương, đương nhiên là hoạt động có chút khó khăn.
Bởi vì Diệp Giai Nhi không yên tâm cho nên cũng đi vào theo, đã nhìn thấy anh rửa mặt sạch sẽ, đang đứng cạo râu.
Chung quy vẫn chỉ có một cái tay, nhìn có hơi khó chịu và mất tự nhiên, thấy vậy, cô mới nói: “Để tôi làm cho.”
Nghe thế, hàng lông mày tuấn mỹ của Thẩm Hoài Dương hơi nhướng lên một cái, trực tiếp đưa dao cạo râu cho cô, sau đó ngước cằm lên, gương mặt đẹp trai nhích lại gần cô.
Đây cũng là lần đầu tiên mà Diệp Giai Nhi làm chuyện này, bàn tay hơi run rẩy không nghe theo sai khiến, dù sao thì trong tay cằm dao chứ không phải là vật gì khác.
Vì để phối hợp với độ cao của cô, dáng người cao lớn của anh hơi khom xuống phía dưới, ánh mắt của hai người chạm nhau, bốn mắt nhìn nhau.
Dường như là ánh mắt thâm sâu dính lên trên người cô, mắt không hề chớp mà cứ nhìn chằm chằm, dường như muốn nuốt cả người cô vào trong.
Dưới tình huống như vậy, suy nghĩ và nhịp tim của ai lại có thể giữ vững sự bình tĩnh được chứ?